Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 479: Đây không phải là… quá vô lý sao!

Phương Tư nói:
- Vấn đề là không có Khế Ước Linh nào dám thử cả!
Trần Thư đảo mắt, lập tức nhìn thấy Husky bên cạnh…
- Này! Đồ ngốc!
Trần Thư ngồi xổm xuống xoa đầu con chó với nụ cười tà ác trên mặt:
- Grừ! Grừ!
Husky liều chết vùng vẫy, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, nó đã nhận ra điều gì đó không lành rồi.
Nó chỉ là một con Husky thôi, tại sao phải chịu đựng nhiều như vậy chứ?
Trần Thư trực tiếp mở miệng con chó ra, chuẩn bị đổ hết Ngụy Trang Dược Tề vào.
- Gừ!
Husky không ngừng giãy dụa, hiển nhiên là nó đang cố gắng kháng cự.
- Học tỷ Ninh, lại gần một chút.
Tật Phong Tước cẩn thận tiến về phía chiến trường phía trước, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, chuẩn bị sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Khi khoảng cách giữa hai bên còn hai nghìn km, bất luận thế nào thì Tật Phong Tước cũng không dám tiến về phía trước nữa.
Trần Thư chỉ có thể để Tật Phong Tước hạ cánh trước, nhưng vừa tiếp đất, con Husky lập tức co rúm trên mặt đất, chân tay run rẩy liên tục, suýt nữa thì sùi bọt mép.
Bất luận Trần Thư có làm gì đi nữa thì nó cũng sẽ không sử dụng Dược Tề.
Trần Thư bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi còn dài dòng, ta sẽ trực tiếp xử lý ngươi!
- Grừ! Grừ!
Husky đảo mắt, trong mắt nó có tia sáng kỹ năng., Chỉ trong phút chốc, một con husky giống hệt nó xuất hiện!
- Hả?
Trần Thư hơi giật mình, lập tức hiểu ra ý đồ của Husky:
- Chết tiệt, chỉ số IQ của ngươi thật không tồi!
Trần Thư xoa đầu con chó, không ngờ đối phương lại dùng phân thân để thay thế.
Đây hoàn toàn không cần phải lo lắng về hậu quả, mà phân thân của Husky cũng nghe lời hơn Husky rất nhiều.
Hắn trực tiếp đổ lọ Ngụy Trang Dược Tề vào phân thân:
- Bé tráng sĩ của ta, đi đi!
Trần Thư ra lệnh cho nó đi lấy Chân Bảo của Bạch Ngân Lãnh Chúa.
- Grừ!
Phân thân của Husky nhảy lên, tiến thẳng về phía trận địa của hai Hung Thú Quân Vương.
Ngay lúc chỉ còn cách chiến trường tầm một ngàn kilomet thì chuyện bất ngờ đã xảy ra!
- Grao!
Hắc ThụBạch Ngân Lãnh Chúa chấn động thân thể, lập tức quay đầu lại nhìn. Mặc dù không có mắt nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng nó đang chăm chú nhìn Husky.
- Gừ!
Husky vẫn không hề sợ hãi mà lao thẳng về phía trước.
- Gừ!
Bạch Sư gầm lên, nhưng trong mắt nó lại hiện lên đầy sự lo lắng, và muốn vượt qua Hắc Thụ.
Lúc này, tâm trạng của hai Quân Vương Hung Thú vô cùng phấn khích, không giống như muốn làm tổn thương Husky mà giống như đang bảo vệ nó hơn vậy!
- Trời ơi!
Trần Thư xoa cằm, dường như đã phần nào hiểu được tình hình hiện tại rồi.
Ngụy Trang Dược Tề không chỉ nhằm vào một con hung thú, rõ ràng có thể thấy hai con Quân Vương Hung Thú đều cho rằng Husky là sự tồn tại thân mật nhất với chúng.
Sau đó, Husky tự do chạy về phía trước, thậm chí hai con Quân Vương Hung Thú còn cố tình giảm tốc độ tấn công, sợ ảnh hưởng đến nó.
Chỉ thấy phân thân Husky đã trực tiếp leo dọc theo thân cây Hắc Thụ.
Vì sự xuất hiện của nó, thậm chí cuộc chiến giữa hai con Quân Vương Hung Thú còn dần dần lắng lại.
- Gừ!
Phân thân của Husky vô cùng bình tĩnh, trực tiếp giành lấy một viên Chân Bảo.
Hắc Thụ chỉ dùng nhánh cây mà xoa xoa đầu nó, nhưng lại không hề có ý công kích.
- Grừ!
Đồng thời, Bạch Sư cũng không tấn công nó mà phát ra tiếng gầm đầy đe dọa.
Trong mắt nó, đứa con nối dõi duy nhất của nó đã rơi vào tay kẻ thù, trong phút chốc, nó bỗngđã trở nên sợ ném chuột vỡ bình.
- Grừ!
Hắc Thụ trừng mắt nhìn Bạch Sư một cái, không ngờ đối phương lại dám đánh chủ ý lên người con nối dõi của nó.
Husky vẫn không hề sợ hãi mà cố gắng chiếm lấy Chân Bảo thứ hai.
Những cành cây của Hắc Thụ đã kéo tới, giữ vững Husky và trực tiếp đặt nó lên trên mặt đất, trong suốt quá trình đều cảnh giác nhìn Bạch Sư.
- Grừ!
Bạch Sư trở nên vô cùng tức giận,muốn ra ta cứu lấy con của mình.
- Hai Quân Vương Hung Thú thì lại sắp đánh nhau!
- Bà mẹ nó, quá vô lý rồi đó!
Vẻ mặt của năm người Trần Thư đều lấy làm ngạc nhiên, tất cả đều mắt mở tròn miệng há hốc, cả người giống như một tên ngốc vậy.
Bạch Sư nghĩ rằng Husky chính là con của nó, điều này miễn cưỡng có thể hiểu được.
- Thậm chí Hắc Thụ mà cũng nghĩ như vậy, đây thật sự là một điều khó tin nhất từ trước đến nay!
- Nó nghĩ gì vậy? Một cái cây có thể sinh ra một con chó?
Kiều Nguyệt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Thư mà nói:
- Điều này có phải là quá… vô lý rồi không hả?
-Học đệ Trần, rốt cuộc đó là Dược Tề gì vậy hả? Mạnh mẽ quá rồi đó!
Ninh Thanh Di cũng sửng sốt không kém, muốn có được một lời giải thích:
- Không khoa học… Không khoa học…
Lục Chỉ Ngưng liên tục nhủ thầm, giống như nàng ta đã phát điên lên vậy.
Trần Thư tằng hắng một cái rồi nói:
- Các học tỷ, ta biết rằng từ góc độ thực tế mà nói thì các ngươi có thể khó tiếp nhận được.
- Vấn đề là từ góc độ khoa học viễn tưởng mà nói thì chúng ta càng khó có thể chấp nhận nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận