Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 841: Thực ra ta là… giáo phụ của ngươi

Đỗ gia thâm căn cố đế, các quan chức của thành phố Lam Hải có bất kỳ hành động nào, bọn họ đều có thể đánh hơi trước một bước và sơ tán.
Nhưng những gì đã xảy ra hôm nay thật khó tin!
Không có một điềm báo gì, lại đường đột có trận hỏa hoạn cuồn cuộn ngất trời, có giở trò gì ở đây không?
- E rằng các đại nhân vật đều đã bị chấn động!
Đỗ Tam Gia nhìn ngọn lửa đang cháy với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Ngự Long Vệ của thành phố đều đã bị kinh động, ngay cả tổng đốc cũng đích thân đến điều tra, bất kỳ manh mối nào đều sẽ bị phát hiện.
Đỗ gia sẽ không thể giấu diếm được gì!
Ít phút sau, những tùy tùng đi cùng không mang theo được vật dụng đến mà lại mang tin dữ đến.
- Tam Gia, mọi thứ dường như đều đã bị thiêu rụi hết…
- Tất cả?
Đỗ Tam Gia trợn tròn mắt, nói:
- Ngươi nói đùa gì vậy? Các phòng lưu trữ dưới lòng đất được xây dựng bằng vật liệu chống cháy và không thể bị đốt cháy!
- Ngọn lửa này có gì đó không ổn! Tầng hầm là nơi bị cháy nhiều nhất!
- …
Khóe miệng Đỗ Tam Gia giật giật, như thể bị giễu cợt.
- Bảo vật của Đỗ gia không còn nữa!
Vẻ mặt Đỗ Tam Gia vô cùng khó coi, để Cứu Thế Giáo Hội không nghi ngờ gì, bọn họ để bảo vật gia tộc trong biệt thử, kết quả là bị ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ!
Khi nhóm người ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt ngớ ra nhìn ngọn lửa.
Giống như đi thăm mồ mả.
Vào lúc này, một giọng nói truyền ra khắp đường Tam Thanh.
- Dương Sa Lam Hải Ngự Long Vệ đến rồi, người trên phố đứng yên, mọi việc đều để ta xử lý!
Hừm!
Một tiếng gào thét xuất hiện, giống như tiếng sấm liên tục, trong phút chốc, con phố ồn ào trở nên yên ắng.
- Sao?
Lông mày Dương Sa nhíu lại, ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Những người là nạn nhân thay vì tiến tới để buộc tội về tội ác ác ôn thì lại vác theo tất cả các loại rương, chạy trốn trong hoảng loạn.
Lúc này, Phương Tư đứng trên đầu Xích Viêm Long với sắc mặt nghiêm trọng
Khoảng không bên cạnh nàng như bị phá vỡ, một tiểu Phi Long trắng xuất hiện, với diện mạo vô cùng anh tuấn.
Chính là Khế Ước Linh thứ ba của nàng!
- Phong tỏa đường!
Tiểu Phi Long gật đầu, toàn thân tỏa ra ánh sáng vô cùng chói chang.
Trong giây tiếp theo, một vòng bảo vệ trắng khổng lồ xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ cả con đường!
- Kỹ năng này…
Vẻ mặt Dương Sa trầm trồ, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy rằng nó giống với một loại ma thuật nào đó.
Chính vào lúc này, một làn sóng xung kích màu đen hết sức đáng sợ xuất hiện, ngay lập tức đập vào vòng bảo vệ làm nó không ngừng rung động.
- Có Hoàng Kim Ngự Thú Sư!
Phương Tư giật mình, vội vàng nói:
- Dương trưởng quan, hãy kiểm soát đám đông trước!
- Được!
Dương Sa gật đầu, trong lòng đã tin, đây chính là con đường tội ác!
Hắn ta tiên phong trong việc nhốt Ngự Thú Sư ở giữa đường, bỗng chốc nhận ra người quen.
- Đỗ Lão Tam, là ngươi à?
Mặt Dương Sa chăm chú, hét lên:
- Dương đội?
Vẻ mặt Đỗ Tam Gia không thay đổi, nhưng trong lòng lại hoảng loạn, không ngờ rằng lại có người phong tỏa cả con phố.
- Xem ra Đỗ gia không đơn giản gì!
Dương Sa trầm giọng nói:
- Ngươi tốt nhất nên bó tay chịu trói, chấp nhận điều tra!
- Hừ!
Vẻ mặt Đỗ Tam Gia vô cùng tức giận, triệu hồi bốn Khế Ước Linh của bản thân, lập tức chiến đấu.
- Một Ngự Thú Sư dựa vào đám tài nguyên chất đốngng đó, ngươi cho rằng mình có thể được à?
Dương Sa khịt khịt mũi, không có bất kì sợ hãi nào.
Hai bên xảy ra đại chiến trong nháy mắt.

Vào lúc này, ở đường Nam Hòa thành phố Nam Hải.
- Tiểu quỷ, ngươi không thể chạy!
Giáo Chủ Hoàng Kim Cấp cưỡi một Hoàng Đại Điểu đang liều mạng truy sát quả cầu màu vàng trước mặt.
- Ta chỉ là một người qua đường vô tội, ngươi cứ đuổi theo ta làm gì?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, thấy toàn thân hắn được bao phủ bởi ánh sáng vàng, như thể mình sắp biến hình.
Nhưng thực ra đã bị trúng kỹ năng theo dõi của đối thủ.
- Chẳng trách Vũ đại nhân nói ngươi là tai họa!
Trong mắt Giáo Chủ đùng đùng sát khí, không ngờ rằng đối phương sẽ phóng hỏa cứ điểm, không thèm nói chút đạo lý nào…
- Vũ đại nhân?
Trần Thư nhướng mày nói:
- Một Vương Cấp thế mà muốn giết ta, bụng dạ không phải quá nhỏ hay sao?
- Được rồi!
Trần Thư đột ngột dừng lại, kỹ năng Trùng Phong của Slime kết thúc, tốc độ chậm lại.
Hai người đúng lúc tới khu đất hoang ở đường Nam Hòa, Giáo Chủ lạnh lùng nói:
- Sẵn sàng chết chưa?
- Ngươi thật sự không cần giết ta, sào huyệt của ngươi sắp bị mang đi…
Trần Thư đưa tay ra chỉ vào vòng bảo vệ trắng khổng lồ ở đằng xa.
- Sao?
Giáo Chủ quay đầu nhìn lại, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức, nhưng trong chốc lát ánh mắt hiện lên tia quyết đoán.
- Giết xong rồi sẽ trở về!
Bây giờ cứ điểm bị phá hủy, hắn ta chắc chắn phải chịu trách nhiệm chính.
Nhưng nếu Trần Thư bị giết, Đại Chủ Giáo Vũ sẽ bảo vệ hắn ta.
Giáo Chủ nói:
- Ta vẫn còn một câu hỏi!
- Sao?
- Ngươi rốt cuộc làm sao có thể tìm thấy cứ điểm của bọn ta?
Mắt Giáo Chủ đầy vẻ khó hiểu, bọn họ đã ở ẩn trong nhiều thập kỉ, các quan chức của thành phố Lam Hải cũng không nhận ra được điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận