Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1601: Thẩm Vô Song vô cùng hoảng sợ

- Nhiều lắm, điều này ta chưa từng thử qua.
Trần Thư sờ cằm, nói.
- Nếu thật sự không được, để cho Tinh Linh đi ra ngoài, nó có thể sẽ chiếm rất nhiều chỗ.
- ...
Phương Tư lập tức trầm mặc, mặc dù biết tên này không sẽ làm như vậy, nhưng nghe thôi cũng thấy quá bỉ ổi…
- Các ngươi đừng tán gẫu nữa, tới giúp ta một tay đi!
Trương Đại Lực nhìn sang, nói.
- Ta đường đường là Thực Thần mà đến cả trợ thủ cũng không có!
Tiểu Tinh Linh lập tức giơ tay nói.
- Ta tới làm!
- Ngươi dẹp ý nghĩ đó đi!
Trương Đại Lực bĩu môi, nói.
- Trần Thư, quản tốt con hàng này đi, nếu không buổi tối mọi người cũng không có cơm ăn đâu…
...
Đêm ba mươi.
Trên đường phố giăng đèn kết hoa, đám người đi lại nườm nượp, trên mặt mỗi người đều là nụ cười sung sướng.
Không khí tết năm mới tràn ngập từng góc phố, tất cả vẽ lên một bức tranh yên bình, hạnh phúc, dường như tất cả nguy cơ đều bị gió cuốn đi.
Đám người Trần Thư ngồi quanh một bàn tròn lớn trên sân thượng, phía trên là đủ loại mỹ thực tản ra hương thơm nức mũi.
Chín người nhìn nhau, trên mặt không tự chủ được mỉm cười.
Một giây sau đó, chín người bưng ly rượu trong tay, cùng hô lên.
- Chúc mừng năm mới!
- Chúc mừng năm mới!
- Thời gian trôi qua thật nhanh…
Phụ thân Trần Bình lại uống thêm một ngụm rượu nhỏ, tràn đầy cảm khái nói:
- Lại một năm mới nữa, sao talại cảm thấy mới ăn tết không bao lâu đây chứ?
- Đúng đấy, ngày tháng trôi qua thật sự là ngày càng nhanh…
Trương Phong cũng than thở, nói:
- Lúc đầu, Trần Bì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, kết quả trong chớp mắt đã trở thành cường giả đạt trình độ cao nhất trong nước rồi.
Hắn ta nhìn về phía Trần Thư, đã biết rõ đối phương là người đầu tiên dưới Vương Cấp, nhưng hắn ta vẫn là một Ngự Thú Sư Hắc Thiết.
- Ta sợ rằng nếu đánh nhau với Tiểu Trần e rằng sẽ không kiên trì nổi hai hiệp?
- Không, cha, nói linh tinh cái gì thế…
Trương Đại Lực nhìn phụ thân mình, dỗ dành nói:
- Sao cha có thể kiên trì nổi hai hiệp chứ?
- ...
Trương Phong trong chốc lát lặng im, thật sự đang an ủi sao?
- Đại Lực, nói chuyện như thế nào đấy hả?!
Trần Thư nhíu mày, sau đó nở nụ cười, nói:
- Trần thúc, chú không cần phải tự coi thường mình, mặc dù chúng ta thực lực yếu, nhưng ít nhất phải có tự tin chứ.
- ...
Trương Phong co rút khóe miệng, nói:
- Hai đứa các con đều im miệng hết cho ta!
Hắn ta trừng mắt nhìn Trương Đại Lực, thằng nhóc này học thói xấu nhất của Trần Thư mất rồi…
Những người còn lại thấy vậy, đều bật cười thành tiếng, họ đã quá quen thuộc với một màn này rồi.
Trương Phong cũng không để ý như thế, hắn ta đúng không hề có chút dáng vẻ của trưởng bối, trước đây thường xuyên ra mặt giúp ba người.
Có thể nói, Phương Tư và Trần Thư trở thành một ác bá, cũng có liên quan gián tiếp tới hắn ta…
Phụ thân Trần Bình đột nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi, nhi tử, buổi chiều, rốt cuộc con đã đi làm cái gì vậy?
- Không có gì cả, phía chính phủ tuyên dương con chút thôi.
Trần Thư lắc lắc đầu, không nói ra việc tổ chức hội nghị.
Quyết sách của Phương Vệ là chính xác, loại chuyện này không cần thiết phải nói với người bình thường, chỉ khiến cho mọi người hoảng loạn mà thôi.
- Nếu như mỗi một năm đều có thể như vậy thì tốt rồi…
Trương Phong vô cùng xúc động nói.
Một năm trước, dị không gian vô cùng yên ổn, thậm chí ngay cả lãnh chúa cũng rất ít xuất hiện, điều này khiến cho thu hoạch của Ngự Thú Sư phổ thông gia tăng ngoài dự tính, ngoài ra, tỉ lệ thương vong cũng giảm đi đáng kể.
- Trần thúc, sẽ càng ngày càng tốt thôi!
Phương Tư hơi hơi mỉm cười, tự tin nói.
- Đúng đấy, sau này phải dựa vào các con chống đỡ, sẽ càng ngày càng tốt…
Trương Phong gật gật đầu tán thành, trong lòng là sự tin tưởng không gì sánh được.
Không chỉ một mình hắn ta nghĩ như vậy, mà người bình thường trên dưới đất nước đều nghĩ như vậy cả.
Nhớ lại trước kia, quả thật trước giờ chưa có thời đại nào xuất hiện nhiều thiên tài như vậy.
Biểu hiện xuất sắc của đám người Trần Thư, Trương Đại Lực, Phương Tư, Tiểu Tinh đều khiến cho mọi người kiêu ngạo.
Điều này cũng khiến cho bọn họ chắc chắn rằng, tương lai sẽ ngày càng tốt hơn nữa…
Người dân cả nước đều trong không khí vui vẻ hòa thuận, thưởng thức một bữa cơm tất niên đoàn viên.
……
Sau bữa cơm tối, ba người Trần Thư rời khỏi nhà, đi đến trên đường phố người người qua lại.
- Này, Tiểu Vũ, ra đây chơi đi.
- Tiểu Tinh, nhanh lên, chỉ chờ ngươi thôi đó! Đêm hôm nay cho các ngươi hưởng thụ một phen!
- Thanh Hàn mau dẫn theo muội muội ngươi, ta đã chuẩn bị một tiết mục! Cái gì? Không phải ném đạn hạt nhân đâu, chỉ là thứ bình thường thôi!
Trần Thư gọi điện thoại cho đám bằng hữu chuẩn bị gọi mọi người ra hết để tụ tập .
Lực hiệu triệu của hắn đúng là lợi hại, không bao lâu thì đám bạn tốt thời cấp ba của hắn đã tụ họp đông đủ.
- Lâu lắm không gặp…
Hắn nhìn mọi người, trong mắt có vẻ hơi xúc động.
Hứa Tiểu Vũ, Vương Thanh Hàn, Hạ Băng,... thậm chí ngay cả giáo viên chủ nhiệm là Thẩm Vô Song cũng được gọi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận