Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1284: Làm thịt một cái Quân Vương mất chút thời gian (2)

Trần Thư phất phất tay, trực tiếp cưỡi lên Biến Dị Lôi Điểu của Từ Tinh Tinh.
Quần chúng khắp bốn phía đều vây xung quanh mà nhìn xem, ngước mắt nhìn bộ dạng anh tuấn của Lôi Điểu, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
- Chú ý an toàn!
Phụ mẫu ở phía dưới phất phất tay, đưa mắt nhìn hai người Trần Thư rời đi. Mà đám quần chúng còn lại thì cũng phất phất tay, đã hiểu rõ Trần Thư không thể nào ở lại thành phố Nam Giang mãi được.

Trong mắt của Từ Tinh Tinh có chút lo lắng, hắn mở miệng hỏi:
- Trần Bì, chúng ta bay phách lối như vậy, không có sao chứ?
- Có chuyện quái gì được chứ?
Trần Thư móc một cái băng tay ra, nói:
- Tới đây, đọc với ta đi này, Ngự Long Vệ!
- …
Tiểu Tinh giật giật khóe miệng, hắn nói:
- Cái việc mà ta nói đến là nói liệu có thể gặp phải hung thú hay không?
Trong số những con hung thú trốn ra ngoài từ bên trong Long Uyên có cả Vương Cấp nữa, đó cũng không phải là cấp bậc mà hai người bọn họ có thể đối phó được. Đến lúc đó lấy băng tay ra cũng chả có tác dụng gì cả!
- Không thể nào…
Trần Thư sửng sốt, đồng thời trong tay của hắn cũng xuất hiện một bình Ngụy Trang Dược Tề, hắn mở miệng nói:
- Cứ to gan bay về phía trước đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Từ Tinh Tinh gật gật đầu, điều khiển Biến Dị Lôi Điểu phi hành hết tốc lực, tránh làm trễ nãi thời gian.
Dựa vào tốc độ của Biến Dị Lôi Điểu mà muốn bay khắp toàn quốc cũng không cần phải mất quá nhiều thời gian.
Hơn ba giờ chiều.
Biến Dị Lôi Điểu đã có mặt trước cửa chính của học phủ.
- Hả? Không có một ai ra nghênh đón chút à?
Trần Thư nhíu mày, chỉ thấy Hoa Hạ học phủ vắng vẻ vô cùng, đến mức không có một bóng sinh viên nào cả.
- Đại gia, người trong trường học đâu hết rồi?
Hắn đi tới bên cạnh phòng gác cửa, mở miệng hỏi.
- Ấy? Tiểu tử ngươi trở về rồi à?
Đại gia lập tức liền nhận ra Trần Thư tới, lão mở miệng nói:
- Nếu còn chậm thêm chút nữa, đoán chừng hiệu trưởng bọn hắn cũng muốn đích thân đi tìm ngươi luôn rồi đó.
- …
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Không đến mức đó chứ?
- Sao lại không đến mức?
Đại gia gác cổng cười nói:
- Chính ngươi ở trong ký túc xá chờ một lát đi, phỏng chừng bọn hắn đang họp rồi ấy.
- Được!
Trần Thư gật gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp:
- Đúng rồi, các học sinh còn lại đâu? Sao ta không nhìn thấy ai hết cả vậy?
Đại gia nhích lại gần mà nhẹ giọng nói:
- Nhân thủ không đủ, đại bộ phận đều đi chấp hành nhiệm vụ rồi.
- Đều đi hết cả rồi?
Trần Thư hơi kinh hãi, nói:
- Đám người Hắc Thiết Cấp trở xuống kia đi làm cái gì chứ?
Hung thú đi ra từ trong Long Uyên tuyệt đối không đơn giản, một tên Vương Cấp cũng đã đủ khiến các học sinh bị diệt toàn bộ rồi.
- Đương nhiên là trấn thủ Dị Không Gian rồi.
Đại gia mở miệng nói:
- Hung thú trong Long Uyên sẽ do các cường giả khác xử lý, không tới phiên bọn hắn.
- Ta nói mà.
Trần Thư bừng tỉnh hiểu ra, hắn còn thật sự cho rằng học sinh bình thường đều đi xử lý hung thú hết rồi chứ. Đây không phải là đi bán mạng hay sao?
- Đại gia, ta đi về trước đây.
Trần Thư phất phất tay, sau đó cùng Tiểu Tinh đi tới ký túc xá…

- Hả? Bây giờ hai ngươi mới trở lại đấy à?
Trong ký túc xá, hai người A Lương cùng Vương Tuyệt đang ngồi trên ghế sô pha, buồn bực mà ngán ngẩm nhìn tin tức đang phát trên ti vi.
Trần Thư đi tới tủ lạnh phía trước, lấy một Băng Côn cũ kỹ ra rồi thờ ơ nói:
- Làm thịt một con Quân Vương, mất chút thời gian.
- ?
Hai người A Lương đồng loạt quay đầu nhìn lại, trong mắt có vẻ chấn kinh.
A Lương mở miệng nói:
- Tên này lại bắt đầu huyễn tưởng rồi đấy hả?
- Lời hắn nói là thật đấy.
Từ Tinh Tinh gật đầu một cái, thừa nhận nói:
- Chính là cái con Hỏa Long Vương bên trong Sí Liệt Hỏa Sơn kia kìa!
- Thật hay giả vậy?
Vương Tuyệt chấn động thân thể. Dựa vào thực lực bây giờ của Trần Thư, dưới tình huống có thiên thời địa lợi nhân hòa thì chỉ có cơ hội giết chết Hắc Thiết Quân Vương thôi.
Thế nhưng Hỏa Long Vương chính là Bạch Ngân Quân Vương chân chính đấy!
- Thi thể có tác dụng rất quan trọng nên tạm thời không mang về được.
Trần Thư nhún vai, nói:
- Chỉ là một con Tiểu Quân Vương nhỏ bé thôi, vẩy vẩy nước một cái là được!
- …
Hai người A Lương liếc mắt nhau, vẫn có chút không thể tin được.
Nhưng Tiểu Tinh lại là một người rất thành thật, bình thường đều sẽ không nói láo.
Chẳng lẽ con hàng này thật sự làm được đến vậy sao?
- A Lương, các ngươi cũng bị đám người lão Tần kêu đến đấy à?
Trần Thư nhích lại gần, nói:
- Không đúng. Bây giờ, loại thế cục đã thế này rồi, tác dụng của các ngươi cũng không lớn lắm mà.
- Mau cút đi.
A Lương nhếch miệng, nói:
- Ba người bọn ta đều là Bạch Ngân Cấp, hơn nữa phối hợp vô cùng ăn ý, thật sự cho rằng thực lực của bọn ta thấp hơn ngươi đấy à?
- Đúng vậy đó. Có câu nói rất hay, tam cá xú bì tượng, tái quá Gia Cát Lượng (*).
(*) câu gốc: 三个臭皮匠能顶诸葛亮: tục ngữ, đầu của ba người thợ giày gộp lại cũng hơn ông Gia Cát Lượng (thần tượng của con chim; tượng chỉ thợ nói chung, bì là da, bì tượng là thợ giày; câu này còn có phiên bản là đầu của 3 người thợ giày cộng vào cũng bằng/tương đương GCL – Tam cá xú bì tượng, đính cá Gia Cát Lượng – 三个臭皮匠顶个诸葛亮. Tóm lại là ca ngợi trí tuệ tập thể).
Bạn cần đăng nhập để bình luận