Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1243: Tiếp theo đây chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích

- Được rồi, chúng ta tiếp tục chụp ảnh đi thôi!
Những người còn lại cũng không hề hoài nghi bất kỳ điều gì, ngay cả Kiều Na mà cũng rất có hảo cảm đối với Trần Thư, Lâm Hàn có trở thành cái đuôi sau hắn cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái.
- Mọi người, nhìn vào ống kính đi, giơ phần thưởng trong tay các ngươi lên nào!
Người chủ trì ở bên cạnh chỉ huy:
- Chuẩn bị, ba hai…
Cùng lúc đó, cánh tay phải của Lâm Hàn hơi đong đưa, trên bàn tay bóp lấy một hạt châu trong suốt không màu, mơ hồ tản ra ra sóng dao động không gian.
Hắn ta quay đầu nhìn một góc nghiêng mặt của Trần Thư, trong lòng yên lặng thầm nghĩ.
- Thần Kỹ của ngươi… thuộc về Giáo Hội…
Trên khóe miệng của Lâm Hàn đã hiện lên một vòng nụ cười quỷ dị, tay phải hơi dùng lực một chút.
Phụt!
Chỉ trong chốc lát, một đạo hắc ám phủ ập xuống, kèm theo đó là khí tức tội ác tột cùng!
Đại não của Lâm Hàn u ám, thật sự là không chịu được cái mùi phân hôi thối này.
- A!
Một giây sau, hắn ta không nhịn được mà kêu rên thành tiếng, mà vị trí bên cổ tay phải của hắn ta thì lại đang vắt một thanh đao mổ heo, miệng vết thương đang chảy máu tươi ào ạt. Mà hạt châu nhỏ trong suốt trong tay hắn ta thì đã sớm rơi xuống mặt đất rồi.
- Làm bằng hữu với ta, ngài xứng sao?
Trần Thư đạp mạnh một cái, trực tiếp đá Lâm Hàn bay xa ra mấy mét, đồng thời cũng nhặt hạt châu trên mặt đất lên.
Ngay sau đó, hắn lại đuổi kịp trong nháy mắt, mặt mũi tràn đầy ý cười, tung một quyền lại một quyền ra, bộ dạng hung ác thuộc về tội phạm trong nháy mắt đã bại lộ ra ngoài.
Một màn tàn bạo như vậy trực tiếp khiến cho toàn bộ người trên hiện trường đều choáng váng mặt mày.
Vào buổi lễ khai mạc của trận thi đấu thế giới cũng đã từng xuất hiện chuyện như vậy rồi. Bây giờ cũng đã sắp kết thúc, thế mà vẫn xảy ra chuyện?
Đây là hô ứng từ đầu đến đuôi đúng không?
- Trần Thư!
Ngự Thú Sư Vương Cấp ở phía trên lập tức lên tiếng quát. Ngươi đây là phát điên rồi hả?
Mẹ nó chứ! Đây đang phát sóng trực tiếp toàn cầu đấy!
- Dừng tay cho ta, thật đúng là vô pháp vô thiên!
Ngay đúng lúc này, người đứng đầu của Lan Quốc, một tên Hoàng Kim Ngự Thú Sư triệu hoán bốn con Khế Ước Linh của mình ra.
Hắn ta nhảy vọt lên trên đài chỉ trong chớp mắt, trong mắt tràn ngập vẻ giận dữ cùng lo lắng.
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, vô số lá cành màu xanh bắn mạnh tới, tràn ngập tính uy hiếp.
Hoàng Kim Ngự Thú Sư quát lên:
- Tần hiệu trưởng, ngươi có ý gì hả?
Tần Thiên mỉm cười, nói tiếp:
- Chúng ta thân là trưởng bối, không cần phải tham dự vào chuyện này. Tiểu hài tử đánh nhau chơi chơi thôi.
- Đánh chơi chơi?
Những người còn lại đều co rút cả khóe mắt. Chỉ thấy Lâm Hàn đã máu me đầy mặt, toàn bộ tay phải gần như đã bị phế hết cả. Cái này mà gọi là “chơi” thôi sao?
- Tần hiệu trưởng, bây giờ đang là hiện trường phát sóng trực tiếp đấy!
Phía xa xa, Dolly của Liên Minh Tự Do cũng nhích lại gần, hắn ta quát lên:
- Tuyển thủ của Hoa Quốc thật sự coi thường quy tắc mà các thế lực trên toàn cầu chế định ra sao?
- Thế nào? Ngươi muốn động thủ hả?
Tần Thiên nhướng mày, sắc mặt vô cùng ung dung mà nhìn về phía Dolly, bình tĩnh nói:
- Hai ngươi gộp lại cũng không đủ để ta đánh nữa là.
- Ngươi?
Vẻ mặt Dolly âm tình bất định. Bây giờ hắn ta có thể xác định rằng Khế Ước Linh của Tần Thiên đã lâm vào trạng thái suy nhược rồi, còn kém rất xa thời kỳ toàn thịnh.
Thế nhưng hắn ta không dám đánh cược. Nhỡ đâu con hàng này lại liều mạng, làm không tốt hắn ta còn phải hao tổn thêm một hai con Khế Ước Linh nữa thì sao chứ.
Huống chi Lâm Hàn lại là người của Lan Quốc, quả thật chẳng có liên quan gì nhiều đến hắn ta cả.
- Tần hiệu trưởng…
Breen của vương quốc Bất Hủ bèn tiến tới gần, dường như muốn bênh vực kẻ yếu, nhưng lại kiêng kị thực lực của Tần Thiên
Chẳng lẽ thật sự để mặc kệ tuyển thủ chà đạp quy tắc của trận thi đấu thế giới như vậy sao?
- Yên tâm tâm, đừng vội!
Ánh mắt của Tần Thiên vô cùng bình tĩnh. Lão vô cùng tín nhiệm Trần Thư.
Lão thừa nhận, Trần Thư đúng là có chút bệnh nặng, nhưng bình thường thì phát bệnh trong những loại trường hợp này đều là có nguyên nhân cả.
- Mới vậy mà đã ngất đi rồi à?
Trần Thư sửng sốt. Chỉ thấy Lâm Hàn ở dưới người hắn đã hôn mê bất tỉnh, gương mặt sưng vù đáng sợ.
Trong lúc nhất thời, thế mà không thể nhận ra được là người hay là thú…
- Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì hả?
Hoàng Kim Ngự Thú Sư của Lan Quốc chợt quát lên, thậm chí trong mắt cũng đã hiển hiện lên một tia sát ý.
- Ta đây gọi là tự vệ khẩn cấp, có biết hay không hả?
Ánh mắt của Trần Thư rất thong dong, hắn lấy một hạt châu trong suốt không màu từ túi ra.
- Đây là cái quái gì vậy? Ta luôn có một sự xúc động muốn bóp nát nó ấy.
- Ngươi có ý gì hả?
Sắc mặt của tất cả mọi người bên phía Lan Quốc đều hơi thay đổi, trong lòng nháy mắt đã dâng lên một dự cảm không lành.
- Ta nói con hàng này mắc cái mớ gì mà vô duyên vô cớ muốn tiếp cận ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận