Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1787: Một thế hệ tội phạm mới ở Nam Giang

Từ Tinh Tinh lại hỏi:
- Bọn họ không ở thành phố Nam Giang sao?
- Không.
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Nàng ta và Hạ Băng, Vương Thanh Hàn đều ở trong ngự thú đoàn, hình như thường xuyên phải ở lại dị không gian.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Cho dù thiên phú của các nàng hơi kém một chút, những vẫn luôn cố gắng mà tiến lên.
Nâng ly cạn chén, qua ba lần rượu.
Tất cả mọi người đều nằm dài trên sân thượng, nói cười vui vẻ, dưới ánh trăng sáng tỏ, trong lòng họ lại tràn ngập yên tổn.
Từ Tinh Tinh lẩm bẩm:
- Nếu như thời gian ngừng lại vào giờ phút này thì thật tốt.
- Khó mà làm được!
Trần Thư liếc hắn một cái, cười nói:
- Vậy ca ca mãi mãi không đột phá lên truyền kỳ được rồi không phải sao?
- Trần Bì, nói thật, lý tưởng nhân sinh của ngươi là gì vậy?
A Lương đan hai tay ra sau đầu, cười hỏi.
- Ừm…
Trần Thư suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Sống sót trở thành Truyền Kỳ cấp tội phạm.
- ...
Mọi người nhất thời im lặng, cái tên này vẫn chẳng thay đổi chút này cả…
- Đúng rồi, ta có thứ này muốn cho các ngươi!
Trần Thư đột nhiên đứng dậy, mặt đầy tươi cười nhìn lướt qua tất cả mọi người.
- Cái gì?
Mọi người đều ngẩn ra, dường như có chút khó hiểu.
Ngay lúc này, chỉ thấy trước mặt bọn họ xuất hiện năm bình dịch dược tề màu đỏ!
- Hả?
Mọi người đều giật mình, thân phận của bọn họ đều không bình thương, đương nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Bạo Tạc Dược Tề.
- Đừng nói ca ca đây không chiếu cố các ngươi đấy nhé!
Trần Thư nhếch miệng cười nói:
- Đây là Jinkela mà ta điều chế cho chính phủ và các thế lực thế lực lớn khác đó!
- Cho bọn ta sao?
Trên mặt A Lương tràn ngập vẻ khó tin, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình dược tề trước mặt, bỗng hiểu ra hàm ý thật sự.
- Tưởng tượng gì thế?
Trần Thư bĩu môi, nói:
- Không phải cho! Là bán!
- À thì… Bọn ta không mua nổi đâu…
Vương Tuyệt gãi gãi đầu, trong lòng cũng hiểu được giá trị của bình dược tề này ít nhất cũng phải mười tỷ đồng, không phải số mà đám bạch ngân bọn hắn có thể trả được.
Trần Thư nhếch miệng cười:
- Cho vay, đã hiểu chưa?
- ...
Mọi người bỗng trở nên vô cùng cảnh giác, hình như cảm nhận được âm mưu gì đó nhỉ?
Trần Thư nhún vai, thản nhiên nói:
- Bây giờ các ngươi không cần trả một đồng nào cả, nhưng nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, tất cả tài sản đều sẽ thuộc về ta!
- ...
Mọi người nao nao, nháy mắt trong lòng cảm thấy hơi khác thường.
Cái này có khác nào là tặng không cho bọn họ rồi sao?
- Mỗi người cầm một bình đi, tới thời điểm then chốt hẳn sử dụng, bảo vệ mạng chó của các ngươi!
Trần Thư nhìn mọi người, nghiêm túc nói:
- Những lời này nghe có hơi ích kỷ, nhưng ta vẫn muốn nói, bây giờ là thời kỳ đại loạn, chắc chắn sẽ có người hy sinh, nhưng ta không hy vọng đó là các ngươi!
- ...
Mọi người đều trầm mặc, nhưng trong mắt lại vô cùng vui vẻ.
Bây giờ bọn họ đã hiểu được vì sao Trần Thư sẽ lấy giá vô cùng cao từ phía chính phủ và các thế lực lớn như vậy, nếu không làm như vậy, thứ mang tính chiến lược thế này trước sau gì cũng sẽ rơi vào trong tay những kẻ đó.
- Lấy xong rồi!
Trần Thư nằm trên mặt đất, nhìn vầng trăng sáng trên cao, nói:
- Tài sản của các ngươi đều sẽ là tiền mua dược tề đó, nhưng ta không hy vọng các ngươi sẽ trả, đây có thể coi là cơ hội duy nhất ta cho các ngươi, hãy biết quý trọng.
Mọi người hít một hơi sâu, không nói gì thêm nữa mà chỉ lặng lẽ cất Bạo Tẩu Dược Tề đi.
Tổ A Lương có ba ngươi,thêm cả Tạ Tố Nam và Phương Tư, vừa hay có năm bình dược tề, còn Đại Lực chỉ là người thường nên không cần dùng chi cho lãng phí.
Trần Thư không hiểu nhìn mọi người.
Cứ cho là thực lực của hắn cường đại đi chăng nữa, năng lực bảo mệnh cũng nghịch thiên, nhưng không có nghĩa là có thể bảo vệ được tính mạng của mọi người.
- Trận hung thú loạn tượng này, không dễ gì mà chấm dứt ha.
Trần Thư thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ này, đánh không lại thì bỏ chạy, cùng lắm thì chống thay cho mình! Sống sót, chính là hy vọng!
- ...
Vẻ mặt mọi người vô cùng kỳ quái, ai cũng biết Trần Thư có quan điểm như thế mà đến giờ vẫn chẳng hề thay đổi.
Điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ được mạng sống của chính mình, hắn có thể làm chúa cứu thế, nhưng nếu liên quan đến mạng sống của bản thân, hắn cũng chỉ có thể chạy trước làm gương…
Cho dù đó là sự thật, nhưng thật ra trong suy nghĩ của cả trăm ngàn người, không phân biệt được là đúng hay sai.
Thấy không khí có hơi trầm xuống. Vương Tuyệt cười nói:
- Sao giờ nghiêm túc quá vậy, mọi việc đều đã có Lam Tinh đệ nhất cường giả lão gia tử ở đây mà,chúng ta phải tin tưởng không được nghi ngờ chứ!
- Điều này cũng đúng.
Trần Thư nhoẻn miệng cười, nói:
- Có lẽ do ta nghĩ mọi việc nghiêm trọng quá, lão gia tử tất nhiên sẽ có đối sách của hắn rồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều thả lỏng không ít.
Bọn họ bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tương lai sau khi kết thúc loạn hung thú, cuộc sống đó sẽ giống như với lúc sau khi thi xong đại học, tuổi trẻ hừng hực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận