Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 133: Tỉnh lại đi, nhiệm vụ của chúng ta là xây dựng tổ quốc (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Vương Thanh Hàn chắc chắn có thể trở thành Ngự Thú Sư cấp chín trước khi tốt nghiệp trung học. Giống như Tiểu Vũ, Vương Thanh Hàn cũng có khả năng cao thi đỗ Hoa Hạ học phủ.
Xem ra Nam Giang Nhị Trung bị khối mười hai năm vừa rồi ép đến điên rồi. Nếu khối mười hai lần này lại có tỉ lệ đỗ đại học thấp nữa, chắc Nhị Trung không gượng dậy nổi.
Vương Thanh Hàn giơ lên tờ xét nghiệm máu trong tay.
- Phương Tư tỷ, ta đi tìm bác sĩ đây.
- Ừ, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp!
Nhìn theo bóng lưng Vương Thanh Hàn đi xa dần, Phương Tư quay đầu dặn dò.
- Sau này Tiểu Thanh Hàn sẽ học cùng trường với các ngươi, ngươi chiếu cố giúp đỡ nàng ta một chút.
- Cha mẹ nàng ta là Ngự Thú Sư cấp tám, khi Tiểu Thanh Hàn học sơ trung, bọn họ đều đã mất tại Dị Không Gian. Mấy năm nay, Tiểu Thanh Hàn đều đi làm thêm nuôi sống hai chị em nàng ta.
Trương Đại Lực gật đầu nói.
- Phương Tư tỷ yên tâm! Trần Bì là người quyết định Nam Giang Nhị Trung có loạn hay không!
Trần Thư giật giật khóe miệng.
- Nhằm nhò gì! Người ta có thiên phú tốt như vậy còn cần ta đi giúp đỡ sao?
Một người xếp hạng chót của lớp đặc huấn, một người là được mời chuyển tới, hai người bọn họ có thể so sánh với nhau sao?
Phương Tư bĩu môi.
- Thôi dẹp đi, ta cảm giác tiểu tử nhà ngươi cứ sai sai chỗ nào ý, ngươi xem có ai từ người bình thường trở thành Ngự Thú Sư cấp sáu chỉ trong một tháng không. Hoa Hạ học phủ cũng không có ai như ngươi cả.
Trần Thư bất đắc dĩ gật đầu nói.
- Được rồi, ta sẽ để ý nàng hết mức có thể!
Rất nhanh, Băng Sương Long đã xét nghiệm máu xong, lấy được giấy xét nghiệm máu, cuối cùng bác sĩ đưa ra kết luận.
Băng Sương Long nuốt phải linh quả nào đó tại Dị Không Gian, nó phải tiêu hoá mất một đoạn thời gian, sau khi tiêu hoá xong, chẳng những Băng Sương Long không bị làm sao mà còn tăng thực lực lên.
Phương Tư thở phào nhẹ nhõm nói ra.
- Giờ trường ta tạm thời không có tiết học, ngày mai ta dẫn các ngươi đi chơi quanh kinh đô một chút.
- Hay để ngày kia đi, ngày kia thì tốt hơn.
Trần Thư mở miệng nói, ngày mai hắn phải đàng hoàng ở tửu lâu một ngày.
Phương Tư mỉm cười trêu trọc.
- Ta còn tưởng ngươi thật sự dũng cảm không sợ chứ.
Nói xong, Phương Tư gọi điện thoại cho Vương Thanh Hàn, Thanh Hàn nói nàng ta cần ở lại bệnh viện chăm sóc Khế ước linh, tạm thời không rời đi được.
- Chúng ta đi ăn cơm đi!
- Các ngươi đi ăn trước đi, ta trở về tửu lâu trước!
Trần Thư nhìn ngó xung quanh rồi mới cầm theo hộp cơm rời đi.
Sáng nay hắn đã khám cho mấy chục bệnh nhân, những bệnh nhân này còn có cả cường giả Bạch Ngân Cấp, bảo sao hắn không sợ cho được!
Có một số việc chính là như vậy, không nhớ còn không sao, càng nhớ đến càng sợ run cả người!
Sáng sớm ngày kia.
Phương Tư lái xe đến trước cửa tửu lâu. Trần Thư và Trương Đại Lực đều áo mũ chỉnh tề rời khỏi tửu lâu.
Phương Tư cười hỏi.
- Trần Bì, ngươi vẫn còn sống à?
Trần Thư hít sâu một hơi rồi trả lời.
- Tạm thời vẫn bình an vô sự, chỉ là hôm qua hắt hơi hơi nhiều một chút.
Hôm qua chắc hắn bị không ít người hỏi thăm họ hàng.
Đi thôi, mang các ngươi đi thăm thú Kinh Đô Thái Thanh Sơn
Ba người nhanh chóng phóng xe rời đi.
Thái Thanh Sơn là một địa điểm du lịch nổi tiếng nằm ở gần thủ đô, các khách du lịch đến thủ đô đều sẽ tới đây chơi ít nhất một lần
Trần Thư liếc nhìn điện thoại của Đại Lực hỏi.
- Đại Lực, ngươi đang xem livestream à?
Trương Đại Lực nghiêm túc nhìn vào điện thoại, hai mắt lộ vẻ mê mẩn.
Trần Thư ngó lại, chỉ thấy một cô gái trông khá phúc hậu đang livestream trực tiếp mình làm đồ ăn.
Hắn thở dài, vỗ vai an ủi Trương Đại Lực.
- Ngươi có nhìn nàng một trăm lần, nàng cũng không phải là của ngươi, nhưng ngươi đọc sách một trăm lần, kiến thức đó chính là của ngươi, tỉnh lại đi, nhiệm vụ của chúng ta là xây dựng tổ quốc!
Phương Tư vừa lái xe vừa hỏi.
- Đại Lực, không phải ngươi ghét nhất xem cái này sao? Sao giờ tự nhiên thay đổi thế, ngươi bị Trần Bì làm hư rồi à?
- Phương Tư tỷ, không có cách nào, cuộc sống mà, Đại Lực cuối cùng lại trở thành người mà mình ghét nhất.
Trần Thư ưu thương nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài trả lời Phương Tư.
- Nhưng ta không giống như hắn, ta ghét nhất là người có tiền, cả đời này ta cũng sẽ không sống sa đọa như bọn họ.
- Ngươi có thể đừng nói linh tinh nữa được không?
Khóe miệng Trương Đại Lực giật một cái, giải thích:
- Người ta là đại linh trù Bạch Ngân Cấp đó, ta đang học kỹ thuật của nàng, hiểu chưa?
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Trần Thư chớp chớp mi, vẻ mặt hèn hạ nói tiếp.
- Phương Tư tỷ, Đại Lực thực sự đang học kỹ thuật đó.
Ba người trò chuyện vui vẻ một lúc, rất nhanh cũng rời khỏi địa phận thành phố.
Trần Thư bỗng nhiên nói.
- Đúng rồi, các ngươi có đói bụng không, ta đặc biệt mang theo đồ ăn này.
- Ăn gì thế?
Mặt mũi Trương Đại Lực tràn đầy hào hứng nhìn lại.
- Đương nhiên là Loa Si Phấn cấp một!
Trần Thư lấy loa si phấn ra từ trong túi phân.
Phương Tư cũng rất muốn ăn, nhưng vừa thấy cái túi đó, nàng khó hiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận