Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1714: Vẫn nên để ta mang về siêu độ đi

Lão Kiều dẫn theo Trần Thư đi vào không gian thông đạo phía trước.
Vừa chuyển tầm nhìn, Trần Thư đã đến [Dao Huyệt Ác Ma] trong truyền thuyết!
- Ồ? Thông đạo xảy ra vấn đề rồi?
Trần Thư khẽ giật mình, chỉ thấy hai người đã ở dưới một tầng hầm, hơn nữa phong cách giống y hệt lúc trước.
- Đã đến nơi rồi…
Lão nhân dẫn theo hắn, lại đi qua những bậc thềm quanh co rồi lên đến mặt đất.
- Đây không phải chính là Hắc Ám thành sao?
Trần Thư trợn tròn mắt nhìn những tòa nhà xung quanh, chúng vậy mà lại hoàn toàn giống nhau.
- Chỉ là hai tòa thành giống nhau về độ cao thôi mà, chúng ta đã ở [Sào huyệt Ác Ma] rồi.
Lão Kiều giải thích, đồng thời vẫy vẫy tay phải, chỉ thấy chân trời xuất hiện một ánh sáng sấm sét, trong nháy mắt đã phóng tới trên không phía trên hai người bọn họ.
- Hả?
Vẻ mặt Trần Thư thoáng giật mình, lúc này mới có thể thấy rõ được hình dáng của Lôi Quang, vậy mà lại là một con báo, nhưng lại có baba cái đuôi với hình sấm sét kéo dài ở cuối đuôi!
Đó là Lôi Thú trong truyền thuyết mà trước đó Trần Thư đã thấy!
- Là ngươi?
Lôi thú hơi giật mình nhưng cũng đã nhận ra Trần Thư.
- Xin chào…
Trần Thư cười toe toét, không chút hoảng sợ.
- Hắc Ám thành không bị đánh phá chứ?
Lão Kiều sờ đầu lôi thú hỏi.
Lôi Thú lắc lắc đầu báo hiệu rằng mọi thứ an toàn.
Trần Thư nhướn mày hỏi:
- Lão Kiều, ngươi không ở Hắc Ám thành mà lại để cho Truyền Kỳ Khế Ước Linh bán mạng à?
- Đây không phải là vì tìm ngươơi sao?
Lão Kiều liếc hắn, nói:
- Hơn nữa Truyền Kỳ Khế Ước Linh đã không còn do con người khống chế nữa rồi, trừ khi trí thông minh của nó không cao?
- ? ? ?
Trần Thư thoáng giật mình, ngươi đang ám chỉ điều gì sao?
- Được rồi.
Để tránh cho Trần Thư phản ứng lại, Lão Kiều tiếp tục nói:
- Hành động ngay bây giờ, ta sẽ dẫn bốn con Khế Ước Linh đi, ngoài hai con mạnh nhất ở lại bảo vệ Hắc Ám thành.
- Ngươi chắc chứ?
Trần Thư sờ sờ cằm, tình hình hiện tại rất nguy cấp, nếu sức mạnh của Lão Kiều bị phân tách, e là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Bất luận là Hắc Ám thành bị công phá hay là Lão Kiều bị mất mạng, đó đều là một đòn giáng mạnh vào Liên minh Tự Do.
- Chỉ có thể như vậy.
Lão Kiều thở dài nói:
- Kiều Na không chỉ là hậu bối của ta mà còn là hy vọng của liên minh, nhất định phải cứu!
- Được thôi, nghe theo ngươi.
Trần Thư gật đầu nói, hắn chỉ có nhiệm vụ nhận tiền làm việc, còn về chuyện khác không liên quan đến hắn.
Cho dù Hắc Ám thành bị công phá, đám người Trương Đại Lực cũng có thời gian để trốn thoát.
Dù sao thì Châu Tự Do cũng quá lớn, hung thú cũng không thể dễ dàng ăn nhanh như vậy.
Hai người cưỡi Lôi Thú, lặng lẽ rời khỏi Hắc Ám thành đi thẳng vào sâu trong Sào Huyệt Ác Ma.
- Tiểu Lôi, hóa ra ngươi không phải là mạnh nhất à?
Trần Thư chạm vào thân Lôi Thú, giọng điệu có chút trêu tức.
- Ngươi có thể câm miệng lại không?
Lôi Thú liếc hắn, trong mắt có chút bất mãn, ngươi chế giễu truyền kì Hoàng Kim Ngự Thú Sư, ngươi đừng khác thường như vậy chứ?
- Nóng tính thật đấy…
Trần Thư lẩm bẩm một mình, sau đó ngừng nói.
Truyền Kỳ Lôi Thú di chuyển tới, giống như một tiếng sấm sét, toàn cảnh xung quanh lướt qua, thậm chí có chút dấu hiệu mờ mịt.
Tất cả những điều này là do tốc độ di chuyển của nó quá nhanh!
Trần Thư thầm sợ hãi, nếu như Thỏ Không Gian không sử dụng [Không Gian Bí Lực] mà chỉ dựa vào khả năng Thuấn Di thiên phú của bản thân nó thì tất nhiên sẽ không thể thoát khỏi Lôi Thú.
- Đây chính là Sào Huyệt Ác Ma sao?
Ánh mắt Trần Thư nhìn về phía xa xa, chỉ thấy màn đêm dày đặc bao phủ khắp nơi, dường như bị một lớp sương mù màu đen bao phủ.
Mà xa xa luôn có thể nghe thấy tiếng gầm thét dữ dội, khiến bầu không khí trong sào huyệt càng trở nên khủng khiếp.
- Hử?
Vẻ mặt Trần Thư cảnh giác nhìn về phía bên phải, vậy mà hắn lại có cảm giác bị theo dõi, dường như trong bóng đêm sâu thẳm có một sự tồn tại vô hình nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Ầm!
Đôi mắt phát sáng của Lôi Thú khẽ chuyển động, một quả cầu sấm nhỏ nổ ra, ánh sáng vô cùng chói mắt xé tan màn đêm!
Một tiếng gào thét thảm thiết vang lên, sau đó không còn sinh khí.
- Hử?
Trần Thư hơi ngơ ngác, nhờ vào điện quang mới có thể nhìn rõ tình huống trước mắt, chỉ thấy một thứ sinh vật cao mười mét, trên lưng có hai cái cánh, đầu có hai chiếc sừng và đồng tử màu tím lộ ra.
Vào lúc này, nó đứng sừng sững như một tác phẩm điêu khắc, nó đã mất đi hơi thở sinh mệnh từ lâu, có một vết thương cháy khét nơi tim.
- Một con Ác Ma Vương Cấp biến dị.
Lão Kiều giải thích với Trần Thư, sau đó lại nhìn thấy cái miệng khổng lồ của Lôi Thú đang há ra, cố gắng nuốt chửng ác ma.
Nhưng nó hoàn toàn trống rỗng, thây ma biến mất trong tích tắc.
- Grừ….
Ánh mắt Lôi Thú có chút khó hiểu quay đầu lại, nhìn về phía thỏ mập.
- Suy cho cùng, bọn chúng cũng là sinh vật hình người, ta cảm thấy tốt hơn là không nên ăn nữa, điều đó sẽ gây tổn hại cho thiên địa.
Trần Thư tỏ vẻ phúc hậu nhanh chóng giải thích:
- Hay là mang nó về, ta có một bằng hữu chuyên siêu độ sinh linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận