Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1660: Huyễn tưởng và nhiễm hắc cảm thấy thoái mái

Hắn bình tĩnh ung dung mở cửa phòng họp.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn lại, trước tiên nhận ra Trần Thư.
Dù sao thì đây cũng chính là nhân vật phong vân lúc báy giờ, có thể nói là đệ nhất nhân đương đại!
Mọi người liếc nhau một cái, hình như đạt được một nhận thức chúng nào đó.
Trong chốc lát, hơn hai mươi đạo Vương cấp khí thế liên hợp, nháy mắt đánh thẳng tới, nếu là người có tố chất tâm lý kém một chút, e rằng sẽ lập tức lộ vẻ sợ hãi.
- Hả?
Trần Thư ngơ ngác, nhếch miệng lên, mặc dù chỉ là Hoàng kim nhị tinh, nhưng trực tiếp coi thường khí thế của mọi người.
Tố chất tâm lý của hắn nhất lưu, đừng nói đến Vương cấp, ngay cả Truyền Kỳ cũng không thể hù dọa được hắn.
- Không hổ danh là tội phạm Nam Giang. . .
Trong mắt mọi người có vẻ tán thưởng, chủ động thu hồi khí thế, không tiếp tục thăm dò vãn bối trước mắt nữa.
- Các vị đang khảo nghiệm ta sao?
Trần Thư nhíu lông mày, trong mắt có vẻ quỷ dị.
Trần Thanh Hải vội vã giải thích một chút:
- Tiểu Trần, bọn hắn chỉ là quá tò mò về ngươi thôi, dù sao cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy ngươi, không có ác ý.
- Bộ trưởng, ta đương nhiên biết.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Nhưng mà ta cũng muốn khảo nghiệm tố chất tâm lý của các vị một chút!
- ? ?
Mọi người thần sắc chấn động, bản năng đã có một chút cảnh giác.
Một giây sau, chỉ thấy Trần Thư móc ra một cái bình rất lớn, bên trong đầy dược tề màu xám. . .
- ! !
Vương cấp Ngự Thú sư mở to hai mắt nhìn, không phải là dược tề trong truyền thuyết chứ. . .
- Tiểu Trần, đừng làm loạn!
- Ngươi còn trẻ, tuyệt đối không nên đi trên con đường phạm tội!
Mọi người cùng khuyên ca, bọn hắn chỉ dùng khí thế thăm dò một thoáng, không nghĩ tới con hàng này sẽ trực tiếp móc đạn hạt nhân. . .
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, đột nhiên nện cụ bình trong tay xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng, ầm trên mặt đất dính đầy dược tề màu xám.
- Mẹ nó!
Mọi người thần sắc kịch chấn, thậm chí đã có chút bối rối.
Trần Thư sử dụng triệu hoán Bán tướng, bên cạnh vươn một cái đầu chó, một viên hỏa cầu, trực tiếp thiêu đốt nước thuốc dưới đất dịch!
- Chạy đi!
Con người mọi người co rút, trong nháy mắt triệu hoán ra khế ước linh của mình.
Gần như không đến một giây, đủ loại kỹ năng phòng ngự đều được sử dụng ra, đề phòng đạn hạt nhân nổ tung.
Dù sao cũng là Vương cấp Ngự Thú sư, ngay cả phản ứng này cũng đúng tiêu chuẩn.
Nhưng mà, thời gian dần dần trôi qua, cơn bạo tạc trong dự đoán vẫn chưa xuất hiện.
Xèo xèo xèo~
Chỉ thấy dược tề màu xám trên mặt đất xuất hiện một điểm ánh lửa, sau đó trực tiếp dập tắt.
- Tố chất tâm lý của các vị, hình như không được lắm…
Trần Thư nhíu lông mày, trong mắt đã có chút ý cười.
Dĩ nhiên không phải là đạn hạt nhân thật, chỉ là đồ chơi hắn bố trí dọa người mà thôi.
Đây chính là kinh đô, nếu hắn dám thiêu đốt, lão gia tử tất nhiên sẽ đích thân ra tay xử lý hắn sạch sẽ.
- Tiểu tử ngươi!
Khóe miệng Trần Thanh Hải giật một cái, thu lại kỹ năng phòng ngự trên người mình, ngay cả hắn ta cũng bị hù dọa hết rồi.
Suy cho cùng thì con hàng này chưa bao giờ đi theo kiểu thông thường cả. . .
- Phù~
Mọi người cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, may mắn là giả.
Trần Thư thở dài, nói:
- Các vị tổng đốc, tố chất tâm lý của các người vẫn nên cố gắng load kịp.
- . . .-
Mọi người xạm mặt lại, lịch luyện cái rắm!
Ai mẹ nó dùng đạn hạt nhân tới khảo nghiệm tố chất tâm lý. . .
- Được rồi, nhanh ngồi đi!
Trần Thanh Hải lắc đầu, con hàng này vừa làm vừa dịch, quả thực đã dọa toàn bộ Vương cấp Ngự Thú sư sợ hãi.
Vốn muốn thăm dò tố chất tâm lý của Trần Thư một chút, kết quả lại bị con hàng này kiểm tra ngược lại. . .
Trần Thư nhún vai, lạnh nhạt ngồi xuống, không có một chút hạn chế.
Mặc dù thực lực của hắn không bằng Vương cấp, nhưng người ở chỗ này, cũng là không ai có thể giết hắn.
- Tiểu tử này thật. . . Người ngoan thoại lại nhiều. . .
Mọi người nhìn chằm chằm Trần Thư một chút, vẫn đang đào tạo một cấp bậc để đối xử.
- Chờ một chút, còn có mấy người chưa tới.
Trần Thanh Hải mỉm cười, nói:
- Các vị có thể tự do thảo luận một chút.
Mười phút đồng hồ sau đó, lại là mấy tên Vương cấp tới, hơn nữa trong đó còn có Trần Thư người quen.
- Lão Liễu?
- Tiểu tử ngươi, có thể hay không tôn sư trọng đạo một thoáng?
Liễu Phong khóe miệng giật một cái, ngồi xuống Trần Thư bên cạnh, trừ hắn bên ngoài, Nam Thương tổng đốc Phương Vệ đồng dạng tới!
Mà tại phía sau bọn họ một tên nam tử, cũng là hướng về Trần Thư cuời cười ôn hòa.
- n?-
Trần Thư nao nao, cảm thấy đối phương khá quen, tỉ mỉ nghĩ lại nhận ra được:
- Vu tổng đốc.
- Không nghĩ tới ngươi còn nhớ đến ta?
Nam tử ngơ ngác hắn chính là trưởng bối của Vu Dịch, từng tại [ Băng Hỏa sâm lâm ] có liên quan đến Trần Thư.
Trong mắt của hắn đã có cảm khái, không nghĩ tới vãn bối của mình lại quá bình thường.
- Nhớ kỹ, tất nhiên nhớ đến.
Trần Thư cười cười, nói:
- Đúng rồi, Vu Dịch thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận