Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1542: Ngươi đang tự thêm bối phận siêu cấp cho mình đấy hả?

- Chúng ta đều nhìn hai tiểu tử các ngươi lớn lên, hơn nữa bây giờ phía chính phủ đều đặc biệt đón ngươi trở về, chắc chắn là không có chuyện gì khác đâu!
- Đúng đấy, Tiểu Trần, cho dù ngươi ở bên ngoài như thế nào đi nữa, nhưng chúng ta đều hiểu rõ ngươi đến tận gốc rễ.
Lại có một đại thẩm cười nói:
- Mặc dù tiểu tử ngươi thích bọc túi phân u-rê cho người khác…
Lời còn chưa nói xong, có người vội vàng bổ sung nói:
- Còn thích làm nổ hố phân tự hoại…
- Còn thích ưỡn mặt đi ăn chực khắp nơi…
- Không phải chứ, đại thúc đại thẩm, chờ chút… chờ chút đã…
Nụ cười ban đầu của Trần Thư có hơi cứng lại, nói:
- Đoạn này chúng ta thể tua qua nhanh chút không…
Những lời này nếu còn nói tiếp nữa, thì sẽ không còn là đại hội phê phán đơn thuần nữa đâu….
Mọi người sôi nổi cười lớn, không khí ngay lập tức trở nên vô cùng thoải mái.
Một tiểu cô nương lên khá lanh lợi lớn tiếng nói:
- Nhưng mà, Trần Thư ca ca chính là niềm kiêu ngạo của khu chung cư chúng ta, cũng là niềm kiêu ngạo của Nam Giang.
Mọi người sôi nổi gật đầu, thái độ của bọn họ cũng không bởi vì Trần Thư đại khai sát giới, mà có thay đổi gì.
- Tiểu cô nương đã lớn như vậy rồi sao?
Trần Thư vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, nháy mắt nhận ra đối phương là tiểu cô nương lầu dưới.
Hắn đã từng đón bé tan học, cũng là vào lúc đó, hắn lần đầu tiên gặp phải Vương Thanh Hàn và muội muội Vương Thanh Tuyết của nàng ta…
Trong lúc mọi người đang cười sôi nổi thì vang lên giọng nói vô cùng kích động.
Mọi người lần lượt tản ra, chỉ thấy có bốn người vội vàng chạy đến, trên mặt có vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khó mà kiềm nén được.
- Cha mẹ… Chúng con đã trở về rồi…
Trần Thư và Trương Đại Lực vò vò đầu, nhìn cha mẹ mình mà không biết nên nói gì mới phải.
Mẹ của Trần Thư ôm hắn vào lòng, khắp thân thể đều đang hơi hơi run rẩy, hiển nhiên trong lòng cũng có phần hơi không bình tĩnh.
Cha Trần Bình đứng bên cạnh cũng nở nụ cười kích động, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Không sao là được rồi… Không sao là được rồi…
- Con không sao…
Trần Thư ôm mẹ mình, trong mắt cũng lộ vẻ xúc động giống như vậy.
Mặc dù hắn ở bên ngoài thần uy vô cùng, nhưng cha mẹ chắc cũng sẽ cực kỳ lo lắng, chỉ cần nhìn dáng vẻ tiều tụy của hai người là có thể nhìn ra được điều đó.
- Cha mẹ, là Tần Thư đã cứu con!
Trương Đại Lực nhếch miệng nở một nụ cười, lập tức giải thích nói:
- Hắn cũng là bởi vì muốn cứu con nên mới giết đám người đó.
Hắn ta lại chẳng mong muốn Tần Thư lại bởi vì nguyên nhân này mà đeo trên lưng danh hiệu ma quỷ biến thái gì đó.
Mặc dù con hàng này đúng là có hơi biến thái thật…
- Tiểu Trần, cảm ơn con.
Trương Phong quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự cảm kích.
Hiện trường trao giải thực thần lúc đó, hắn ta nhưng mà lại tận mắt nhìn thấy Trương Đại Lực bị bắn trúng ngay tim.
Trong khoảnh khắc đó, hắn ta chỉ cảm thấy cả bầu trời giống như sụp xuống vậy.
May mà tất cả đều bình an vô sự…
Trần Thư cười nói:
- Không sao ạ, Trần thúc, cháu nên làm như vậy mà.
Trong chốt lát, trong mắt của Trương Phong ánh lên nước mắt, sau đó lại muốn cúi đầu thật sâu với Trần Thư.
- Trần thúc, mọi việc đều đã qua rồi, không cần làm như thế đâu ạ!
Trần Thư vội vàng ngăn cản, mở miệng nói:
- Cháu đã dẫn theo Trương Đại Lục đi, thì chắc chắn là phải đảm bảo hắn có thể bình an mà trở về.
- Trở về trước đã.
Cha Trần Bình mở miệng nói:
- Hai tiểu tử này không sao là tốt rồi…
Phu phụ Trương Phong gật gật đầu, dẫn Trương Đại Lực trở về nhà.
Nhìn theo bóng dáng bốn người rời đi, hàng xóm láng giềng đều nở nụ cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Thư đúng thật là niềm kiêu ngạo của thành phố Nam Giang, có thể nói hắn dùng sức lực của chính mình để thay đổi cả thành phố.
……
- Hôm nay, mời bọn lão Phương qua đây, chúng ta tụ tập một bữa!
Bốn người trở về nhà của Đại Lực, Trương Phong mở miệng nói:
- Đến lúc đó, hai tiểu tử các con phải nói rõ đầu đuôi ngọn ngành những chuyện đã trải qua cho chúng ta đấy!
Mặc dù họ tin tưởng Trần Thư, nhưng trong lòng cũng vô cùng tò mò.
Giết người và cứu Đại Lực thì có liên quan gì với nhau chứ?
- Cha mẹ, chúng con đi nấu cơm cho mọi người nhé.
Trương Đại Lực nhìn vẻ mặt cha mẹ tiều tụy, vội vàng mở miệng nói.
Trần Thư gật đầu hùa theo nói:
- Đúng đấy ạ, chú dì, mọi người nghỉ ngơi chút đi, để Đại Lực đi nấu cơm.
- ???
Trương Đại Lực quay đầu nhìn hắn, ngươi đúng là thật sự có thể vứt bản thân sang một bên đấy.
- Mau đi giúp đỡ! Tiểu tử thối!
Cha Trần Bình cười mắng một câu, vỗ vỗ đầu Trần Thư.
Trong lòng hắn ta vô cùng bình tĩnh, chỉ cần Trần Thư có thể bình an trở về, những chuyện khác dường như cũng đã không còn quan trọng nữa rồi…
Ban đêm.
Cha mẹ của Phương Tư cũng đến nhà Trương Phong, đáng tiếc là Phương Tư bởi vì nhiệm vụ của Ngự Long Vệ, nên không có về nhà.
- Tiểu Trần, Đại Lực, hai đứa các con đúng là khiến cha mẹ các con lo lắng chết rồi.
Cha của Phương Tư cười nói:
- Mỗi ngày chạy đến Trấn Linh Cục mấy lần, đoán chừng Vương Càn thúc của các con đều sắp bị ngột ngạt đến điên rồi.
- Được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận