Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 222: Kẻ giàu có ác độc (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Lần này thu hoạch được nhiều thật.
Trần Thư tính thử giá của đống tài liệu trong túi, chỉ riêng tài liệu của sáu con hung thú thôi cũng đã lên tới hơn hai trăm triệu rồi.
Hắn ngồi khoanh chân với điệu bộ tham tiền.
- Tiểu Tinh đã đóng góp rất nhiều, có thể lấy mười vạn. Kĩ năng trinh thám của lão Tạ cũng rất quan trọng, lấy mười vạn cũng chẳng có vấn đề gì cả.
- Thầy Thẩm giúp đỡ rất nhiều, có thể lấy được hai mươi vạn.
- Ta là chủ lực, còn lại thuộc về ta hết, hợp tình hợp lý!
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh ở bên cạnh trợn tròn mắt lên, nhìn chằm chằm hắn.
Trần Thư không hiểu, hỏi.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
- Bọn ta xem xem da mặt ngươi dày đến mức nào.
Hóa ra là một mình ngươi lấy hơn hai trăm triệu chắc?
- Cái gì mà dày đến mức nào cơ?
Thẩm Vô Song đẩy cửa đi vào, rất hiển nhiên, lão ta cũng đến để được chia phần.
Tạ Tố Nam lập tức đứng dậy, mách lẻo.
- Thầy Thẩm, mau đánh chết cái đồ vô liêm sỉ kia đi, hắn muốn một mình hắn nhận hai trăm triệu đấy.
- Hửm?
Thẩm Vô Song nhanh tay giành lấy cái túi.
- Đưa đây cho ta.
Trần Thư tuy rất cố gắng để ngăn lại nhưng vẫn bị mất chiếc túi.
Thẩm Vô Song ngồi xuống bên cạnh Trần Thư, nói.
- Bây giờ Hàn Băng Hạp Cốc bị đóng cửa tạm thười, tài liệu Lãnh Chúa trong tay sẽ đắt hơn một chút.
Đột nhiên, lão ta quay sang nhìn Trần Thư.
- Nhà ngươi làm nổ Hàn Băng Hạp Cốc là có tính kế từ trước hả? Cố tình để tài liệu bị tăng giá.
Trần Thư nhún vai, không dám nói gì.
Thẩm Vô Song lại nói tiếp.
- Trong đó hai trái tim của Băng Sương Cự Lang thì đừng bán, nói luôn với tên giàu có đưa ra nhiệm vụ là 550 vạn một trái tim.
Vừa mới nói xong thì Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam đều quay ra nhìn với ánh mắt kỳ lạ, cứ nhìn Trần Thư và Thẩm Vô Song, đánh giá.
Hai người giỏi nhất trong giới hét giá cao rồi.
Thẩm Vô Song hỏi.
- Sao, có vấn đề gì à? Tên nhà giàu đó nhìn là biết không thiếu tiền đâu mà.
- Không, không có vấn đề gì cả.
Thẩm Vô Song tiếp tục định giá, nói.
- Ngoài ra, bốn tài liệu này thì định giá là bốn trăm vạn, cộng thêm Ngự Thú Chân Chu nữa là khoảng 450 vạn.
- Cộng thêm Ngự Thú Chân Chu của Băng Sương Cự Lang, tổng giá lên đến khoảng ba trăm triệu.
Vừa nói xong, ngoài Từ Tinh Tinh thì cả ba người còn lại đều thấy bất ngờ.
Đến cả Thẩm Vô Song cũng không có chiến tích kinh khủng như vậy, Ngự Thú Đoàn năm đó lão ta nào dám một phát săn bảy con Lãnh Chúa thế này chứ.
Một lát sau, Từ Tinh Tinh đã phá vỡ bầu không khí yên lặng đó.
- Ngoài hai trái tim đó ra, những tài liệu khác giá khoảng 190 triệu nhỉ?
Từ Tinh Tinh ngồi ở một bên, bình tĩnh nói.
- Nếu không có vấn đề gì thì ngày mai ta sẽ bảo nhà ta gửi tiền qua.
Ba người họ đều quay ra nhìn. Đứng phắt dậy.
- Mẹ nó chứ, đồ ngang ngược!
- Thứ giàu có độc ác.
Thế là ba người họ thành người bán, Từ Tinh Tinh thành người mua?
Thẩm Vô Song và hai người kia đều không có ý kiến gì, cho dù nhà Từ Tinh Tinh có lợi hay bị thiệt thì đều không liên quan đến bọn họ.
Chỉ cần thời gian Hàn Băng Hạp Cốc bị đóng cửa đủ dài thì giá trị của món đồ sẽ cao hơn giá mà Thẩm Vô Song đưa ra rất nhiều.
Thế nhưng bọn họ không muốn đợi quá lâu, tiền ở trong tay vẫn là an toàn nhất.
Thẩm Vô Song rời khỏi căn phòng, nụ cười cứ treo trên gương mặt.
Trần Thư và Tạ Tố Nam cũng hưng phấn như vậy, thực sự là họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên là Từ Tinh Tinh đã bảo người trong nhà gửi tiền qua.
Tổng cộng là mươi chín triệu, bốn người họ chia đều.
Nếu nói về công lao thì chắc chắn là công của Thẩm Vô Song lớn nhất, thế nhưng không có thuốc kích thích của Trần Thư thì cũng không được.
Hơn nữa không có Biến Dị Lôi Điểu của Từ Tinh Tinh thì ba người kia cũng không thả thuốc nổ được.
Trùng Điệp của Tạ Tố Nam cũng quan trọng vô cùng, nó đã giúp bọn họ tránh được nguy hiểm.
Tóm lại là bốn người họ thiếu một ai thì cũng không hoàn thành nổi, đương nhiên là chia đều sẽ là cách công bằng nhất.
Bầu không khí của Băng Cốc Trấn ngày càng nghiêm trọng, những Ngự Thú Sư mạo hiểm nhận được tin nên đều rời đi trước, thị trấn trở nên vắng vẻ hơn không ít.
Mọi người đều lên xe, chuẩn bị đi về.
- Cuộc tỉ thí vào tháng mười này, hạng đầu thuộc về đội của Trần Thư, hạng hai là đội của Hứa Tiểu Vũ…
Khi Thẩm Vô Song đang tuyên bố thành tích.
- Đùng!
Một tiếng hét đáng sợ vang lên.
Học sinh trong xe đều ngó ra ngoài nhìn, họ trợn tròn mắt lên, hiển nhiên là đã bị bất ngờ bởi điều gì đó.
Trên bầu trời, một con rồng đáng sợ xuất hiện.
Nó không có cánh, trông y hệt con rồng trong Hoa Quốc cổ tịch. Thân người nó phải dài khoảng mười mét, xung quanh có lửa cháy bùng bùng.
Hỏa Long bay vụt qua không trung, tuy rừng nó đã kiềm chế lại khí thế của mình nhưng vẫn khiến người ta khó mà không chú ý đến nó.
Trên con rồng, có một người thân mặc y phục màu đen, trên vai có hai chữ Trấn Linh.
- Liệt Diễm Thiên Long! Vậy mà lại khiến Ngự Thú Sư cấp hoàng kim đến được đây.
Thẩm Vô Song lẩm bẩm, mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận