Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 502: Mọi người thích vị tê cay hay là vị thì là?

Trần Thư xếp hàng cả tiếng đồng hồ, mồ hôi liên tục chảy từ trên trán xuống.
May mà sắp đến lượt hắn rồi.
- Học trưởng.
Khi hắn chuẩn bị đưa giấy thông báo nhập học ra, một người đã chen hàng.
- Hửm?
Trần Thư hơi kinh ngạc, sau đó, hắn nheo mắt lại.
- Bạn ơi, xin lỗi nhé, trời nóng quá đi mất, cho tôi chen hàng.
Một cậu nam sinh cười thân thiện, nói.
- Ta tên là Vu Dịch, nếu có chuyện gì thì sau này cứ nói tên ta nhé.
- Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Trần Thư nói rất bình tĩnh, không ngờ có người dám chen hàng của hắn.
- Sao?
Nụ cười của Vu Dịch cũng được thu về, khí chất ôn hòa đó cũng thay đổi, để lộ ra sự gai góc, khiến người ta bất giác cúi đầu.
- Quy định của Hoa Hạ học phủ là chỉ cần không gây chết người thì mọi chuyện đều có thể quyết định bởi thực lực, ngươi không biết sao?
Sắc mặt hắn rất thản nhiên, lạnh lùng nói.
- Tại hạ là trạng nguyên thành phố Bắc Nguyên, ngươi có muốn thử không?
Ngay lập tức, cho dù là học trưởng phụ trách làm thủ tục nhập học hay là các học sinh đang xếp hàng đều chuyển sang chế độ hóng chuyện.
Không ngờ mới ngày đầu tiên mà đã có xung đột xảy ra giữa hai tân sinh viên rồi.
- Thành phố Bắc Nguyên?
Trần Thư chớp chớp mắt, chợt nghĩ ra điều gì đó.
Ban đầu, trong nhóm tân sinh viên có người đã nhắc đến. Hình như đó là thiên tài đã khiến Khế Ước Linh cấp SS thức tỉnh.
Tuy rằng số người có thể khiến cấp SS thức tỉnh ngay từ đầu rất ít, thế nhưng dân số của Hoa Quốc rất nhiều. Mỗi năm có hàng triệu thí sinh, thể nào cũng có vài người khác biệt thôi.
- Vu huynh, thất kính, thất kính.
Trần Thư cười, nói.
- Đúng rồi, chắc ngươi đến một mình nhỉ.
- Với thực lực của ta thì sẽ gặp gì nguy hiểm à?
- Đương nhiên là không rồi, mời Vu huynh.
Trần Thư cười, hình như hắn đã chịu rút lui vì sợ danh tiếng của đối phương vậy.
- Ngươi biết điều đấy, nếu gặp vấn đề gì thì có thể nói tên của ta một lần.
Vu Dịch gật đầu cười. Theo hắn ta, sự rút lui của đối phương là điều đương nhiên.
Với năng khiếu của hắn, cho dù là ở Hoa Hạ học phủ, nơi có rất nhiều quái kiệt thì vẫn có thể đứng trong năm người đứng đầu thôi.
- Làm thủ tục cho ta với.
Vẻ mặt của Vu Dịch rất bình thản, hắn ta lấy giấy thông báo nhập học của mình ra.
- Hửm?
Hắn liếc một cái, thấy Trần Thư đứng sau mình mở cặp ra, hình như hắn đang tìm thứ gì đó.
Trông Trần Thư rất từ tốn, liên tục lật đồ để tìm, trước mắt hắn xuất hiện mấy lựa chọn.
【 Lựa chọn 1: Giữ im lặng, sau đó lên mạng tấn công đối phương. Giải thưởng nếu hoàn thành: Nhận được danh hiệu “anh hùng bàn phím”, hiệu quả khi mang theo: Tốc độ đánh phím tăng 50% 】
【 Lựa chọn 2: Lấy lòng đối phương, tình nguyện làm tiểu đệ của hắn ta. Giải thưởng nếu hoàn thành: Tính cách của hai Khế Ước Linh sẽ chuyển thành “yếu đuối” 】
【 Lựa chọn 3: Làm cái danh tội phạm Giang Nam nổi tiếng hơn. Giải thưởng nếu hoàn thành: Cộng thêm một Nguyên Tố Thú Hỏa Diễm Oanh Kích. 】
Trần Thư không hề do dự, khóe miệng hắn cong lên, tạo thành một nụ người.
- Cuối cùng thì cũng chịu thua thôi.
Học sinh xếp hàng ở đằng sau thấy Trần Thư im lặng không nói gì nên lắc đầu.
Cái danh của Vu Dịch ở thành phố Bắc Nguyên mọi người cũng đều đã nghe qua, Khế Ước Linh cấp SS có sức ảnh hưởng thực sự.
- Hửm? Đây là cái gì thế?
Khi mọi người đang lắc đầu ngao ngán, thở dài thì đột nhiên, họ trợn tròn mắt lên.
Trần Thư cầm một cái túi màu xanh, hai chữ phân Urea thực sự rất chấn động.
- Học trưởng, cảm ơn nhé.
Vu Dịch không ý thức được nguy hiểm sắp đến. Hắn ta cười cười, chuẩn bị cầm lấy giấy thông báo nhập học của mình.
Thế nhưng người học trưởng cừng đờ ra, hắn ta nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Vu Dịch.
- Hửm?
Vu Dịch cũng nhận ra được điều gì đó sai sai.
Hắn ta vội vàng quay đầu lại nhưng không nhìn thấy mặt Trần Thư đầu mà chỉ thấy một cái túi, và cả mùi phân Urea nồng nặc.
- Mẹ nó chứ, cái thứ gì đấy/
Mặt Vu Dịch biến sắc, cả người hắn ta đã bị trùm trong túi phân Urea rồi.
Hắn ta giãy giụa liên tục nhưng chẳng có ích gì cả.
- Hi hi.
Khóe miệng Trần Thư cong lên rồi đấm bụp một cái.
- Bụp.
Vu Dịch đang giãy giụa nãy giờ tự dưng bị đánh ngã lăn ra đấy, người bình thường làm sao mà chịu được cơ thể có tố chất cấp Hắc Thiết chứ.
- Con mẹ nó ngươi tự tìm đường chết à.
Vu Dịch hét lên giận dữ, con mẹ nó đánh thẳng vào mặt thế này, không có chút tinh thần thượng võ nào cả.
- Bùm.
Trần Thư lại đưa chân ra đạp một cái, vẻ mặt cực kỳ bình thản, nói.
- Dám chen hàng của tội phạm Nam Giang ta, ngươi không muốn sống nữa à?
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.
Những ánh mắt ở xung quanh đó đều đổ dồn đến, mặt họ đầy vẻ bất ngờ, không ngờ Trần Thư dám ra tay thật.
Đó là Vu Dịch của thành phố Bắc Nguyên đấy!
- Đời người còn dài lắm, con mẹ nó sao ngươi cứ thích đi đường tắt thế hả.
- Lại còn bảo ta có chuyện gì cứ báo tên ngươi nữa chứ. Nào, bây giờ ngươi báo danh ta xem nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận