Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 783: Tội phạm với đạn hạt nhân, quả thực là phối với thiên tiên

- Cứu… cứu mạng!
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía trước.
- Hử?
Trần Thư hơi giật mình và đứng trên đầu Slime.
Nhìn thấy sau một cái cây lớn, xuất hiện một bóng dáng loạng choạng.
Vẻ mặt của hắn ta nhợt nhạt, hắn ta đi tới trước mặt Trần Thư, còn chưa đến gần, đầu hắn ta ngã nhào xuống tuyết.
- Hử? Dị Không Gian vẫn còn ăn vạ? Thật lỗ mãng!
Vẻ mặt của Trần Thư rất cảnh giác, hắn không hấp tấp đến đó, mà để Thỏ Không Gian kéo hắn ta lại.
Nửa giờ sau.
Lê Trạch dần dần bình phục lại, hắn ta mở mắt.
Ngay lập tức, nhìn thấy một chàng trai trông giống như một học sinh đang nướng thịt trong tuyết.
- Tỉnh rồi à?
Trần Thư trực tiếp xé một miếng chân chim rồi nuốt vào bụng.
- Cảm ơn, người huynh đệ!
Lê Trạch thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết mình đã được cứu.
Nhưng ngay khi cơ thể hắn ta động đậy thì liền trợn mắt nhìn trừng trừng.
Chỉ thấy tay và chân hắn ta bị trói lại…
Husky ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào hắn ta với đôi mắt thông minh, có vẻ như nó có thể tung ra kỹ năng bất cứ lúc nào.
- Tiểu ca… Chúng ta…
Lê Trạch cười gượng, cứ nghĩ rằng mình đã được cứu.
Kết quả là bây giờ dường như bản thân đang rơi vào trong mối nguy hiểm.
Lê Trạch thử thăm dò:
- Ca, ngươi không phải là sơn tặc ở Dị Không Gian chứ…
- ?
Trần Thư hơi giật mình, nói:
- Ta dù sao cũng là sinh viên đại học, nhìn hung ác như vậy sao?
Nói xong, hắn đứng dậy, đúng lúc con dao giết lợn vừa rơi ra…
- Ca… không phải…
Lê Trạch nhìn thấy thấy cảnh này, sắc mặt gần như tái xanh.
Mẹ nó ngươi không biết xấu hổ khi tự nói bản thân là sinh viên đại học à?
- Đừng sợ!
Trần Thư cười nhếch mép, nói:
- Ta chỉ là lo lắng ngươi có ý đồ xấu nên chuẩn bị trước một chút!
Dị Không Gian là nơi không có pháp luật, dựa theo luật lệ của Ngự Thú Sư thì khi nhìn thấy người lạ sẽ không động chạm đến nhau.
- Tiểu huynh đệ suy nghĩ hơi quá mức rồi…
Khóe miệng Lê Trạch giật giật, mẹ nó ngươi độc ác như vậy mà còn lo người khác có ý đồ xấu với ngươi?
- Đừng nói nhảm!
Trần Thư cầm dao giết lợn đi tới và bình tĩnh nói:
- Giờ ta hỏi ngươi trả lời!
Lê Trạch như gà mổ thóc, vội vàng gật đầu.
- Ngươi là Bạch Ngân Cấp mà lại dám đến Băng Hỏa Sâm Lâm, ngươi có Ngự Thú Đoàn ư?
Lê Trạch hầu như không suy nghĩ, trả lời theo bản năng:
- Ngự Thú Đoàn gặp phải nguy hiểm, tạm thời phải giải tán…
- Nguy hiểm gì?
- Bị người Anh Hoa Quốc tấn công!

Mười phút sau.
Trần Thư đã hiểu rõ mọi chuyện.
Lê Trạch ban đầu là một Ngự Thú Đoàn gồm năm thành viên, đang đi săn Biến Dị Hung Thú Bạch Ngân Tam Tinh.
Kết quả giữa chừng bị người Anh Hoa Quốc xua đuổi.
Lê Trạch và những người khác miễn cưỡng từ bỏ con mồi mà họ đã sắp giành được nên hai bên tự nhiên xảy ra mâu thuẫn.
- Đám người ngoại quốc này sao lại ngạo mạn như vậy?
Trần Thư sờ sờ cằm, Băng Vực của Băng Hỏa Sâm Lâm thuộc địa phận của Hoa Quốc, thế mà bên kia lại không biết xấu hổ đuổi người?
- Xem ra Trấn Linh Quân đang bị cản trở à?
Trần Thư sờ cằm, nếu như theo tính khí của Trấn Linh Quân thì sẽ sớm xuất quân để dạy một bài học xương máu.
- Đại ca, ta thật sự là một người tốt…
Lê Trạch nói, hắn ta thực sự lo lắng về con dao giết lợn trên tay Trần Thư.
Trần Thư nhướng mày nói:
- Ngươi chưa từng làm chuyện gì xấu ư?
- Điều xấu xa nhất là trước đây tôi từng tắm chung với bạn cùng phòng hồi cấp hai, tôi đã tận dụng cơ hội đó để đái lên người họ…
Đôi mắt Lê Trạch hồi tưởng lại, nói:
- Bọn họ còn nói nước tại sao lại nóng như vậy…
- ?
Trần Thư giật giật khóe miệng nói:
- Cút đi! Ngươi câm miệng đi!
Hắn trợn tròn mắt, hỏi:
- Thu hoạch của Ngự Thú Đoàn các ngươi….
- Tất cả đều bị cướp bởi những người ngoại quốc đó! Hơn nữa họ không chỉ cướp của bọn ta…
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt Trần Thư lóe lên, nhịn không được liền liếm môi.
- Ca…
Vẻ mặt Lê Trạch bối rối, người trước mắt rốt cuộc là ai!
- Khụ khụ.
Trần Thư sửng sốt một chút, vẻ mặt tham lam lập tức biến mất.
Hắn quan sát đối phương, định nói.
Kết quả đối phương nói trước.
- Để cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, khi trở về ta sẽ chuyển khoản cho ngươi!
Nếu không có sự cứu giúp của Trần Thư, xác xuất cao hắn ta sẽ bị hung thú ăn thịt.
Một người đi lại trong Dị Không Gian, không phải đơn giản chính là một miếng thịt béo bở biết đi sao?
Trần Thư lời lẽ đanh thép nói:
- Điều này là không cần! Là thanh niên thời nay có chí hướng, cứu người là trách nhiệm của ta!
Không ngờ mình đã nghĩ sai về hắn…
Trong lòng Lê Bạch đang suy nghĩ, kết quả lời nói của Trần Thư khiến hắn ta không kìm được.
Trần Thư bình thản nói:
- Đúng rồi, số thẻ ngân hàng của ta là…
- …
Khóe miệng Lê Trạch giật giật, hình như hắn ta hơi lỗ mãng…
Trần Thư hỏi:
- Người còn có thể hành động không?
- Khế Ước Linh của ta có thể cần một số loại thuốc đặc biệt…
Lê Trạch thành thật thừa nhận, nếu không hắn ta sẽ không thể một mình đi trên tuyết.
- Thật phiền phức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận