Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 597: Ảnh đế Trần Thư lại lên sàn diễn một lần nữa

Đám đông trên bãi biển ngay lập tức trở nên vô cùng hoảng loạn.
Bọn họ không nhìn thấy hung thú, nhưng lại đều bị tiếng động mà Tiểu Hoàng gây ra dọa cho sợ hãi.
- Đừng chạy loạn! Cũng không cần phải hoảng hốt! Là Khế Ước Linh của nhân loại đang chặn đánh hung thú đấy!
Cũng không biết Trương Đại Lực lấy được một cái loa từ chỗ nào ra, hắn ta đang cố gắng sơ tán đám đông.
Nếu mấy nghìn người đều nóng lòng chạy thoát thân thì không cẩn thận sẽ xuất hiện hiện tượng giẫm đạp lên nhau mất, đến lúc đó sẽ xuất hiện số lượng thương vong không thể nào xem nhẹ được.
Quả nhiên, đám đông vừa nghe thấy đây là Khế Ước Linh của nhân loại thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đối với những người bình thường, Ngự Thú Sư là một tầng bảo vệ không thể phá vỡ nổi!
- Mọi người cũng không cần phải sợ, hãy sơ tán có trật tự, hung thú không thể gây ra chuyện gì được đâu!
Có Ngự Thú Sư trong dân gian cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và khủng hoảng. Tuy bọn họ không thể đánh lén hung thú, nhưng ít ra thì tâm lý cũng không tệ lắm nên có thể đứng ra sơ tán đám đông được.
Đám đông dần rời khỏi bãi biển, mà ở vùng biển trước mặt thì lại đang có hai chiến trường vô cùng ác liệt đang diễn ra.
Đáng tiếc, hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy chiến trường này.
Trong khi Tiểu Hoàng đang gây ra sóng gió ngập trời thì Hắc Sắc Cự Xà cũng đáng sợ không kém, nó tạo ra một số lượng lớn cột nước khổng lồ phóng thẳng lên bầu trời.
Biến Dị Lôi Điểu giống như con thuyền nhỏ giữa những cơn sóng lớn, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị nhấn chìm xuống. Một khi kỹ năng của nó kết thúc thì đó cũng chính là thời điểm cái chết tìm đến!
Vẻ mặt của Từ Tinh Tinh trông vô cùng căng thẳng, cơ thể run rẩy dữ dội, hai tay nắm chặt đến mức sắp bóp nát lọ thuốc.
Trần Thư cũng đang hết sức tập trung, nhưng trong lòng hắn thì lại loáng thoáng có vẻ hưng phấn.
- Ta nói này Tiểu Tinh, ngươi bị động kinh đấy à?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, bộ dáng của Từ Tinh Tinh còn thiếu mỗi miệng sùi bọt mép nữa thôi là giống rồi…
- Ngươi nhìn Điểu của ngươi kìa, tố chất tâm lý như vậy mới gọi là vững đúng chứ?
Chỉ thấy Lam Sắc Lôi Điểu không ngừng né tránh các đòn tấn công, hơn nữa thỉnh thoảng nó còn lắc cái mông một chút để mà khiêu khích Bạch Ngân Lãnh Chúa ở dưới.
Chỉ cần nó phạm chút sai lầm thôi thì đó chính là tử vong.
Đây mới thật sự là kẻ không biết sợ là gì!

Trong một tòa nhà cao tầng ở thành phố Lam Hải, một nam sinh đang đứng trước cửa sổ sát đất mà ngắm nhìn ra bờ biển ở đằng xa.
Đèn đường bên ngoài tòa nhà chiếu sáng rực rỡ vào bên trong. Nước da của hắn ta trắng nõn, khóe miệng treo một nụ cười nham hiểm.
- Hung thú đang gây rối đúng không? Lão tử không tin các ngươi còn có thể sống sót nổi!
Vẻ mặt của Đỗ Thanh lạnh như băng khiến cho người khác nhìn vào cũng nhịn không được mà phải run sợ.
Giết chết Trần Thư và Trương Đại Lực chỉ là mục đích nhân tiện của đàn hung thú mà thôi, ai bảo bốn người bọn họ vừa lúc đi tới bờ biển này làm gì cơ chứ?
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm nặng nề.
Đỗ Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một con Thanh Sắc Cự Ngưu đạp giữa không trung mà đi đến, kèm theo đó là từng trận tiếng sấm nổ vang, uy thế cực kỳ đáng sợ.
Hắn ta nói nhỏ:
- Lam Hải Ngự Long Vệ, các ngươi tới kịp sao?
. . .
Lúc này, trên bãi biển, đám đông đã sơ tán gần hết.
Mặc dù trên mặt ai cũng có vẻ sợ hãi, nhưng ít nhất tình hình không bị mất kiểm soát.
Mà ở một chỗ cách bãi biển chỉ có năm trăm mét, nơi đó vẫn có những cơn sóng lớn ngập trời, cứ như thể có cự thú đang dời sông lấp biển vậy.
- Òm ọp! Òm ọp!
Ánh mắt của Tiểu Hoàng vẫn ngây ngốc đáng yêu như cũ, dựa vào sức của một mình nó mà mạnh mẽ giữ chân hơn nghìn con hung thú.
Gào!
Đúng lúc này, một con hung thú Bạch Ngân Cấp lao ra khỏi mặt biển rồi cuối cùng đáp xuống bờ cát trên bãi biển.
Nó ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, nó thế mà lại tràn ngập phiền muộn.
Cuối cùng cũng lên được bờ rồi!
Lúc này, Lân Giáp của nó đã vỡ vụn, mặc dù nó không bị thương nặng nhưng trông vẫn vô cùng nhếch nhác.
Đối với một Bạch Ngân Cấp như nó, một Khế Ước Linh Hắc Thiết Cấp cộng với tốc độ có thể sánh ngang với Hoàng Kim Cấp thì quả thực chính là tra tấn mà.
- Chạy nhanh lên! Hung thú lên bờ rồi kìa!
Đám người còn lại vừa quay đầu nhìn thử thì suýt chút nữa đã bị dọa cho chân mềm nhũn ra.
Người bình thường không có tư cách tiến vào Dị Không Gian, vì vậy hầu hết bọn họ chỉ có thể nhìn thấy các hung thú qua TV hoặc Internet.
Loại cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy hung thú thật sự ngoài đời ở khoảng cách gần này bao phủ lấy bọn họ giống như thủy triều vậy, thậm chí còn có một số người chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ chẳng thể nhúc nhích được.
- Gào!
Hung thú há cái miệng khổng lồ của nó ra, bốn cái chân màu đen thô chắc đạp mạnh xuống đất, nó lại còn nở một nụ cười dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận