Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1123: Kê Mao ca! Hợp tác vui vẻ (2)

Tuy rằng giác ngộ của Trần Thư không cao, không thể làm được chuyện vô tư cống hiến nhưng ít ra tâm địa không xấu.
Dựa vào thiên phú nghịch thiên của hắn, có lẽ chỉ cần một cơ hội thì tương lai có thể nâng cao lá cờ…
Mười phút sau.
- Đến rồi!
Lý Kiến Quốc nhìn bệnh viện ở bên dưới, nói:
- Lăng Trần bây giờ đang ở bên trong tĩnh dưỡng!
Nói xong, hai người lập tức nhảy xuống, đi tới cửa bệnh viện.
- Lý lão!
- Lý lão!
Nhân viên bệnh viện lập tức cung kính chào hỏi.
Lý Kiến Quốc gật đầu, nói:
- Đưa ta đến phòng bệnh của Lăng Trần!
Không bao lâu sau, hai người đến một phòng bệnh VIP xa hoa.
- Lý lão? Ngài tới đó à?
Lăng Trần nằm trên giường bệnh, quanh ngực quấn băng gạc, hiển nhiên là bị đánh lén vào tim, may mắn khó khăn lắm mới tránh được.
Ngay lúc này, hắn ta nhìn thấy Trần Thư sau lưng Lý Kiến Quốc, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt một chút.
Trần Thư yên lặng không nói, đánh giá nhìn hắn ta.
Căn cứ vào quy luật tổng kết của hắn, càng là thành viên trung tâm thì hồng quang trên người càng chói mắt.
Nhưng trên người Lăng Trần không có một chút hồng quang nào, hiển nhiên không phải thành viên của tổ chức Ám Dạ.
- Không có vấn đề!
Trần Thư nói nhỏ với Lý lão một tiếng, hai người như vậy mới đến gần Lăng Trần hơn.
Dựa vào đặc quyền Lý lão đưa ra, nếu gặp phải người tổ chức Ám Dạ thì hắn có thể thực hiện bất kỳ thủ đoạn nào.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể gây họa cho quần chúng vô tội.
- Học trưởng, đã lâu không gặp!
Trần Thư nhếch miệng cười một tiếng, bình tĩnh ngồi xuống.
- Ngươi tới đây sao?
Lăng Trần chớp chớp mắt, nói:
- Chúc mừng ngươi, giành được quán quân toàn quốc!
Hai người đều là yêu nghiệt của Hoa Hạ học phủ, trong lúc nhất thời hai mắt chạm nhau như phát ra tia lửa.
- Được rồi! Hai ngươi đừng trừng mắt nữa!
Lý Kiến Quốc cười nói:
- Tiểu Lăng, Trần Thư tới chủ yếu là vì phụ trách tìm ra sát thủ Ám Dạ, ngươi phải phối hợp với hắn vô điều kiện!
Đúng lúc này, lão nhận một cú điện thoại, có việc phải xử lý.
- Các ngươi trò chuyện trước đi, tạm thời ra rời đi một lúc!
Nói xong, Lý Kiến Quốc liền vội vàng rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại hai người đang trừng mắt to mắt nhỏ.
- Lăng Trần ca!
Trần Thư nhếch miệng cười, sảng khoái vươn tay ra.
Lăng Trần nhìn qua lại đánh giá Trần Thư một chút, trong mắt có hơi khó chịu, một Hoàng Kim Ngự Thú Sư như hắn ta cũng đã bị thương, phái một Bạch Ngân tới có thật sự hiệu quả khong?
Chủ yếu là, hào quang của Trần Thư quá sáng, người học phủ đều đã quên sạch về yêu nghiệt đời trước như hắn ta…
- Ta không lớn hơn ngươi bao nhiêu, cứ gọi Kê Mao ca đi!
Lăng Trần bắt tay với hắn, nói:
- Nếu như ngươi không ngại…
Hắn ta còn chưa nói xong đã trực tiếp bị Trần Thư cắt ngang.
- Kê Mao ca! Hợp tác vui vẻ!
- ?
Lăng Trần mở to mắt ra nhìn, mẹ nó ngươi có cái năng lực phân tích gì vậy?
- Không cần quá để ý đến chi tiết!
Trần Thư ho khan một tiếng, ngồi xuống một bên hỏi:
- Ta muốn biết người ám sát ngươi là ai? Chạy thoát rồi? Hay là chết rồi?
Lăng Trần cũng không tiếp tục tính toán nữa mà nói:
- Sau khi ta trúng đạn thì hắn cũng không tiếp tục ra tay nữa mà lẫn vào trong đám đông, ta không có Khế Ước Linh điều tra nên đã để hắn chạy thoát…
- Cẩn thận như vậy à?
Trần Thư vuốt cằm, một phát không trúng đã lập tức trốn xa rồi, đúng thật là tác phong của sát thủ.
- Lúc ấy ta không phát hiện ra bất kỳ sát ý nào nên có thể khẳng định là người của Ám Tổ!
Nghĩ lại mà trong mắt Lăng Trần vẫn hiện lên vẻ hoảng sợ.
Nếu hắn ta phản ứng chậm nửa nhịp thôi thì e rằng người cũng không còn nữa.
- Không chừng hắn sẽ lại đến nữa!
Trong mắt Trần Thư có vẻ suy tư.
Bây giờ Lăng Trần chưa đến 30 tuổi mà đã là Hoàng Kim Ngự Thú Sư, chỉ cần ám sát thành công thì có thể lấy được khoản tiền thưởng kếch xù, lại có thể trả thù Hoa Quốc, có thể nói là một mục tiêu tuyệt vời.
- Hắn không có cơ hội đó!
Lăng Trần cười, chỉ vào Khế Ước Linh bên cạnh, bảo vệ sát bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.
- Ngươi chắc chứ?
Trần Thư chớp chớp mắt, trực giác của tội phạm nói cho hắn biết, phòng bệnh mà Lăng Trần ở có hơi không an toàn…
- Dù có đạn phá giáp lợi hại hơn nữa thì cũng không thể bắn thủng Khế Ước Linh của ta!
Lăng Trần gật đầu nói:
- Có nó ở đây thì sẽ không có chuyện gì.
- Tốt!
Trần Thư suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý.
Nói xong hắn lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, muốn thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại.
Đáng liếc là Lăng Trần đều không biết tin tức quan trọng gì…
- Hiện giờ ta đã biết tại sao ngươi muốn được gọi là Kê Mao ca rồi…
Trần Thư lắc đầu thở dài, nói: “Là vì cái lông gà gì cũng không biết!”
- …
Khóe miệng Lăng Trần giật giật, mẹ nó biệt danh của ta không phải là ngươi đặt sao?
- Bảo vệ tốt chính mình!
Trần Thư lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, tiến đến các khu vực khác điều tra một lượt.
Lăng Trần cười nói:
- Yên tâm đi, không ai có thể làm tổn thương ta một lần nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận