Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1300: Các ngươi nghĩ vô địch thế giới chỉ là cái danh ảo thôi sao? (2)

- Ta xử lý chút chuyện, đến muộn một lúc.
- Vương Lăng khách sáo rồi.
Nam tử râu ria xồm xìa ban đầu vốn cũng có chút ý kiến, hiện giờ đã lập tức cười nói nịnh nọt.
- Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng nặng nề, đương nhiên không thể nào không có chuyện gì làm giống như chúng ta rồi.
- ...
Tất cả mọi người đều giật giật khóe miệng, tên này đúng là lật mặt như lật sách.
- Có thể giải quyết được con Lãnh Chúa kia hay không đều phải dựa vào các vị rồi!
Vương Lăng cười hiền hòa, hắn ta chẳng qua chỉ là một Ngự Thú Sư Hoàng Kim Nhất Tinh thôi, có thể đánh thắng Biến Dị Cấp, nhưng cũng không phải là đối thủ của Lãnh Chúa.
Tất cả mọi người đều khách sáo khoát khoát tay, bày ra bộ dạng không dám nhận.
- Lần này nếu có thể đi săn thành công, phần của ta chia đều cho các vị là được!
Vương Lăng mỉm cười hào phóng, hắn ta nói tiếp.
- Vương giả Ngự Thú Đoàn không thiếu chút tiền này, chỉ cần có thể giải quyết được nguy cơ của thành phố Long Vân là tốt rồi.
Tất cả mọi người lập tức mừng rỡ, nếu Vương Lăng đã không lấy phần của mình, vậy thì lợi nhuận của mười người bọn họ sẽ được tăng lên gấp bội.
- Vương Lăng hào phóng! Vương Lăng thật hào phóng!
Mọi người hưng phấn tranh nhau nịnh bợ Vương Lăng, không nghĩ tới sẽ có Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp đồng ý đánh miễn phí như vậy.
- Được rồi! Lên đường thôi!
Vương Lăng lắc đầu rồi cưỡi Hồng Sắc Cự Mãng rời khỏi thành phố.
Bây giờ thành phố đã xuất hiện nguy hiểm, thân là Vương giả Ngự Thú Đoàn đứng đầu cả nước, đương nhiên việc nhân đức không nhường ai.
Bọn họ chẳng những cung cấp đủ loại vật liệu, hơn nữa các cường giả trong đoàn đều xuất động, đến cả tổng đoàn trưởng Vương Sách cũng đi đến viện trợ cho một khu vực nguy hiểm.
Một đám người rời khỏi thành phố Long Vân, đi đến tiêu diệt con Hoàng Kim Lãnh Chúa ở vùng ngoại ô kia.
Vương Lăng một người một xà đi trước, nếu như có đụng phải tiểu hung thú lạc đàn thì hắn ta sẽ tiện thể giết chết.
Một tên Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp mở miệng hỏi.
- Vương Lăng, khi nào thì nguy cơ hung thú lần này mới có thể kết thúc vậy?
- Còn cần một đoạn thời gian nữa.
Vương Lăng bình thản nói.
- Bây giờ chỉ có thể từ từ tiêu diệt hung thú thôi, để chiến lực của chúng ta dần dần được giải phóng ra ngoài.
- Vương Lăng, bây giờ tình hình Long Uyên như thế nào rồi?
Mọi người liên tục hỏi thăm Vương Lăng, muốn tìm hiểu thêm một vài tin tức nội bộ về nguy cơ hung thú lần này.
Nhưng Vương Lăng chỉ là một Hoàng Kim Cấp nhỏ nhoi, tin tức mà hắn ta biết cũng không nhiều lắm, hắn ta chỉ có thể tận lực giải đáp vấn đề của mọi người.
...
Chưa đến một giờ sau, đoàn người đã đi tới nơi ở của Lãnh Chúa.
Đoàn người đi thẳng một mạch đến đây, hiển nhiên bọn họ đã sớm xác định được mục tiêu ở đâu.
Nhưng khi bọn họ sắp đến gần mục tiêu thì Vương Lăng lại biến sắc mà nhìn về phía xa xa, nơi đó mơ hồ lóe lên đủ loại kỹ năng.
- Phía trước có đánh nhau?
- Hả?
Những người còn lại đều giật mình, trong mắt đầy vẻ kinh nghi.
Chẳng lẽ có người đang đánh nhau với Lãnh Chúa sao?
Chỉ trong phút chốc, một quả cầu khổng lồ màu vàng có đôi mắt ngốc nghếch trực tiếp bay thẳng lên trời.
Mọi người theo bản năng nhìn theo nó bay lên rồi rơi xuống, chỉ thấy quả cầu lớn khoảng mười mét đong đưa cái mông rồi ngồi xuống một cách bạo lực.
Ầm!
Mặt đất run nhè nhẹ, một con hung thú kêu rên thảm thiết, hiển nhiên nó đã phải chịu đựng quá nhiều…
- Không phải là hắn chứ…
Khi nhìn thấy quả cầu khổng lồ màu vàng, đoàn người đều ngây ra như phỗng, trong lòng bọn họ cũng đã mơ hồ ý thức được cái gì đó…
- Xong!
Trần Thư vỗ tay, trên mặt đất là thi thể tàn tạ của ba con hung thú.
Sau khi chiến đấu kịch liệt, đoàn người Trần Thư đã thành công tiêu diệt ba con hung thú này.
- Ta để cho ngươi chạy này! Lại còn dám lãng phí thời gian của tội phạm ca!
Trần Thư bực mình đạp một cước vào Sư Tử Ba Đầu.
Trận chiến đấu vừa mới bắt đầu thì con hàng này đã quả quyết lựa chọn rút lui, Trần Thư chỉ có thể truy kích đuổi theo, lãng phí mất một đoạn thời gian.
- Lão Vương, thu vào thôi.
Trần Thư đưa tài liệu tới, hắn nói tiếp.
- Tiếp theo, chúng ta phải chuẩn bị đi vào khu nguy hiểm cấp hai!
- Còn phải dựa vào bổn đại gia nữa!
Không Gian Điểu đảo đảo hai tròng mắt, thu hết Ngự Thú Chân Châu và Vật Liệu Hạch Tâm lại.
Nhưng đúng vào lúc này, dư quang Trần Thư vừa hay nhìn thấy phía xa xa có một đám người đang đứng đó nhìn bọn họ bằng ánh mắt quái dị.
- Có người tới hả?
Trần Thư khẽ giật mình, sau đó lại khôi phục vẻ bình thản.
Vèo vèo vèo…
Vương Lăng cưỡi một con Hồng Sắc Cự Mãng, nhanh chóng nhích lại gần, mười tên Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp theo sát phía sau.
- Là ngươi giết cả ba con này ư?
Vương Lăng không thể tin nổi mà nhìn về phía thi thể hung thú trên mặt đất, nhóm người này có thể giết chết Hoàng Kim Lãnh Chúa sao?
Trần Thư nhún nhún vai trả lời.
- Các ngươi nghĩ vô địch thế giới chỉ là cái danh ảo thôi sao?
- ...
Vẻ mặt của Vương Lăng ngưng trọng, hắn ta nói:
- Vấn đề là đây chính là Hoàng Kim Lãnh Chúa đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận