Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1824: Quan trọng là muốn điều chỉnh lại trật tự một chút (2)

Mà ở vị trí trung bộ của Nam Thanh Quốc và Lam linh quốc có một con biển nhỏ, gọi là Linh Thanh Hải Giáp, là ranh giới hai nước.
Giờ phút này, ba người Trần Thư một đường phi hành, đi tới eo biển.
Mà ở sâu trong hải dương, đang có một Dị không gian phổ thông, bởi vì vị trí vắng vẻ, bất luận là nhân loại hay là hung thú, cũng không quá quan tâm.
Ba người lặng yên không tiếng động đi tới cửa thông đạo, thuận lợi tiến vào trong đó.
- Ở nơi này ư?
Trần Thư liếc mắt nhìn về bãi cỏ xanh xanh trước mặt, khí hậu hợp lòng người, quả thật là một địa điểm thích hợp cư trú.
Nam tử gật đầu nói:
- Chúng ta cố gắng không muốn kinh động tới hung thú.
Trần Thư ngơ ngác, cũng hiểu rõ, nếu Dị không gian vị thanht rừng, tất nhiên sẽ làm cho hung thú phát giác được dị thường.
Hắn thu hồi Tiểu Hoàng, lợi dụng Thỏ không gian thuấn di.
Không bao lâu, ba người đã đi tới chỗ sâu bên trong Dị không gian.
Chỉ thấy phía trước đang có hai tòa Thanh Sơn lồng lộng sừng sững, mà giữa đỉnh núi đương nhiên tạo thành một sơn cốc to lớn.
Ba người rơi xuống mặt đất, một đường đi về phía trước.
Bốn phía đại thụ cao vót trải rộng, ngược lại làm sơn cốc có thêm một tầng bình chướng thiên nhiên bảo vệ.
Đúng lúc này.
Thần sắc Trần Thư khẽ động, trong mắt đã có một vòng cảnh giác.
Nam tử vội vã giải thích nói:
- Đây là kết giới điều tra mà Ngự thú sư bày ra, có thể phát giác được sinh vật xâm lấn, tiện bề chúng ta lánh nạn.
Trần Thư gật đầu một cái, trong lòng không khỏi có một chút cảm khái:
Nhân loại phải sống cẩn thận từng li từng tí như vậy ư…
Ba người lại lần nữa trải qua không ít điều tra kết giới, rốt cục nhìn thấy điểm sinh tồn trước mặt.
Chỉ thấy đủ loại nhà gỗ mộc mạc đứng sừng sững, có tốp năm tốp ba nhân loại đang canh tác, thậm chí là nuôi dưỡng gia cầm, giống như thế ngoại đào nguyên, lại có cảm giác yên tĩnh đã lâu không thấy.
Mà trong đám người có một nam tử thần sắc bình tĩnh, nhưng đôi mắt cũng không vơi đi ưu sầu.
Khi thấy hai người Trần Thư tới, trong mắt của hắn ta không có vẻ kinh ngạc, rõ ràng đã nhận được tin tức.
- Phù Ninh tiền bối!
Trần Thư cùng Đại Lực tiến lên trước, trong mắt vẫn có một vòng tôn kính.
Khuôn mặt Phù Ninh hiếm khi nở nụ cười, giống như ấp lực trong lòng áp lực thoáng chốc phóng thích ra ngoài hết.
Mặc dù hắn ta đã trung niên, nhưng tóc hoa râm, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút còng dường như đã sắp không chống đỡ nổi quốc gia này rồi.
Là người mạnh nhất quốc gia, tiếp nhận áp lực chắc chắn lớn nhất.
- Trần Thư, quả nhiên là tiểu tử ngươi!
Phù Ninh mỉm cười, sau đó trong mắt đã có một vòng kinh ngạc, nói:
- Thực lực của ngươi trở nên mạnh hơn rồi!
Mặc dù Trần Thư chỉ là Hoàng kim nhị tinh, nhưng hắn ta lại có thể phát giác được một loại nguy cơ từ đáy lòng.
Nếu hai người sinh tử đại chiến, hắn ta có thể khẳng định, chính mình lại là người ngã xuống trước!
Trần Thư nhún vai, nói:
- Đáng tiếc cũng không làm được gì.
- Ha ha, ngươi còn trẻ, có rất nhiều cơ hội!
Phù Ninh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Đi theo ta, chúng ta cũng coi là lão hữu gặp mặt, hôm nay phải tụ tập một bữa!
Mà tiếp đón hai người Trần Thư tới đây nam tử cũng lặng yên rời đi, không tham gia bữa tiệc gặp mặt của ba người.
- Nói thật, ta nghe nói mười bốn doanh địa của Bắc Linh thất quốc đều bị càn quét, ta đã nghĩ đến ngươi trước tiên.
Trong mắt Phù Ninh có nụ cười vui vẻ, nói:
- Lão già kia đâu?
- Cạc cạc!
Trần Thư đồng thời nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Khế ước linh của hắn bị Đại Lực nấu chín rồi.
- Hai ngươi một người giết, một người nấu, đúng là sự phối hợp tuyệt vời!
Phù Ninh cảm khái nói, sau đó lại chớp chớp lông mày, nói:
- Tiểu tử ngươi đợt này kiếm lời no nê nhỉ?
- Vẫn ổn, chủ yếu là muốn chỉnh đốn trật tự Bắc Linh thất quốc các ngươi thôi!
Ba người cười cười nói nói, đi tới chỗ sâu trong sơn cốc, có một mộc chế lầu các sừng sững.
Đồng thời, Trần Thư cũng quan sát được, ngoại trừ toàn bộ sơn cốc, hai bên Thanh Sơn hình như cũng bị móc rỗng, bên trong có người của Bắc Linh thất quốc sinh sống.
Ba người đi tới trong lầu các.
- Chờ một lát, để ta gọi người mang đồ ăn lên.
- Không cần, để Đại Lực làm đi, trên người hắn còn nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Trần Thư lắc đầu, hắn không rõ nhân khẩu đang sinh tồn, nhưng đồ ăn chắc chắn là vật tư khan hiếm.
Phù Ninh do dự một chút, cũng không từ chối.
Mặc dù trong Dị không gian có thể đi săn, nhưng bọn hắn cũng không dám quá lộ liễu, e sợ bị hung thú ngoại giới phát giác được cái gì.
Hai giờ sau.
Ba người nâng ly cạn chén, vui vẻ hưởng dụng xong bữa cơm trưa phong phú.
- Thật là dễ chịu…
Phù Ninh nằm ngửa, trong mắt đã có một điểm thỏa mãn, cảm khái nói:
- Ở cùng hai người khiến ta có một cảm giác trở lại niên đại hòa bình.
Đại Lực nhíu mày nói:
- Tiền bối, ngươi xác định không phải thời đại đạn hạt nhân ư?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, thời đại của ta đúng không?
- Ừm… Có chút…
Phù Ninh nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Hai người các ngươi không giống những người khác.
- Có gì mà không giống?
Bạn cần đăng nhập để bình luận