Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1001: Đây chính là tình cha như núi ư

- Đây đều là ngươi làm cả sao?
- Tiện tay mà thôi.
Trần Thư nhún vai, đưa mắt nhìn về phía thi thể của Khế Ước Linh ở phía trước.
- Ngươi không phải Bạch Ngân Cấp ư?
Ngự Long Vệ giật giật khóe miệng. Hắn ta chưa từng nhìn thấy người nào mà có thể lấy một địch ba, đặc biệt là khi đối phương còn là thành viên tinh nhuệ của tổ chức Ám Dạ nữa.
Trần Thư bình tĩnh nói:
- Cùng là Bạch Ngân, thế nhưng cũng có khoảng cách!
- Đều để ngươi ra vẻ hết rồi thì bọn ta còn làm cái gì nữa chứ?
Ba người lập tức yên lặng, nhưng trong lòng thì lại cảm thán. Loại sức chiến đấu như thế này chẳng trách có thể giành được giải quán quân toàn quốc…
- Tiểu Trần, ngươi không sao chứ?
Lúc này, ở phía sau bỗng truyền đến một âm thanh.
Chỉ thấy Vương Càn cùng mấy chục người của Trấn Linh Cục đi tới.
- Vương thúc, ta không sao cả…
Trần Thư ôm lấy ngực, đồng thời phút chốc trong miệng đã thổ huyết, kéo dài đến tận ba mươi giây.
- ?
Ba tên Ngự Long Vệ trừng lớn hai mắt. Ngươi lấy suối phun ở đâu ra vậy hả?
- …
Vương Càn cũng giật giật khóe miệng. Tên tiểu tử ngươi đúng thật là không hợp thói thường mà!
Hắn ta lắc đầu cười một tiếng rồi nói:
- Được rồi, ta sẽ cho ngươi tiền truy nã!
- Vậy không có việc gì rồi!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, hắn nói:
- À, bắt hết bọn hắn lại à?
Trong đám người, hắn nhìn thấy phía trước mười hai tên tội phạm Hắc Thiết Cấp nghĩa bạc vân thiên kia.
- Là mười hai người à?
Lại là một tên nữ tử mang theo băng tay màu vàng mở miệng hỏi.
- Chắc là không sót ai đâu.
Trần Thư gật đầu một cái, không nghĩ tới thế mà lại xuất động bốn đến tên Ngự Long Vệ.
- May mà không tạo thành thương vong gì đấy.
Vương Hiên Dương âm thầm thở phào. Nếu như ba tên tội phạm Bạch Ngân mà thật sự muốn gây chuyện, e rằng hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Trần Thư mở miệng nói:
- Vương thúc, phiền ngươi dọn dẹp một chút nhé.
- …
Vương Càn giật giật khóe miệng, bắt đầu biến thành người đi xử lý hiện trường.
Nửa giờ sau.
Một đoàn người rời khỏi vùng ngoại thành, ai về nhà nấy, mẹ người nào thì tìm mẹ người đó.
Ngay lúc Trần Thư đang chuẩn bị thu hồi Tiểu Hoàng lại thì miệng của nó hơi động đậy.
- Òm ọp!
Chỉ thấy một đạo thân ảnh trực tiếp bị nó phun ra ngoài.
- Bà mẹ nó, Đường thiếu!
Trần Thư trừng lớn hai mắt. Chẳng trách hắn cứ luôn cảm thấy quên mất cái gì đó.
Hắn mở miệng nói:
- Lần sau đừng có mà chọc vào tội phạm!
- …
Đường Liệt lau sạch dịch nhờn trên người mình, trong lòng cảm thấy hết sức uất ức.
Hắn ta cũng chỉ là muốn về nhà ăn một cái tết thôi, kết quả lại nhận lấy tai bay vạ gió.
- Cảm ơn ngươi.
Đường Liệt mở miệng nói, quay người liền rời khỏi nơi đây.
Trần Thư lắc đầu, cũng trở về tiểu khu của mình.
- Ba mẹ, ta trở về rồi!
Trần Thư mở cửa phòng ra, theo thói quen mà hét một câu.
Vốn cho rằng hai người đều không ở nhà, kết quả hai người lại quay ngoắc nhìn về phía hắn.
- Sao vậy?
Trần Thư nhìn nhìn bản thân một chút, trong mắt có chút không hiểu ra làm sao.
Vẻ mặt của phụ thân Trần Bình rất nghiêm túc, hắn ta mở miệng hỏi:
- Tiểu tử ngươi đi đâu đấy hả?
- Tản bộ chứ đi đâu.
- Cũng sắp mười hai giờ rồi mà ngươi còn tản bộ cái gì nữa hả?
Vẻ mặt phụ mẫu cũng rất cổ quái, mặt mũi tràn đầy nghi vấn.
- Không phải rất bình thường ư? Bởi vì cái gọi là đêm về khuya chính là thời gian tản bộ!
- Bớt lại đi!
Trần Bình đưa điện thoại ra và nói:
- Lúc trước Trấn Linh Cục đã phát một tin nhắn cho người dân toàn thành phố. Tự ngươi xem đi!
- Cái gì thế?
Trần Thư nhận lấy điện thoại, chỉ thấy trên đó viết một loạt chữ:
Trân quý sinh mệnh, tránh xa Trần Thư! Nếu như có bất trắc, trực tiếp báo cáo!
- ?
Khóe miệng Trần Thư co rút. Đây là chuyện quái gì thế hả? Mẹ nó chứ ta thành tội phạm rồi sao?...
Lúc này, ở một bên khác, đám người Vương Càn cuối cùng cũng về tới Trấn Linh Cục, miễn cưỡng mà hoàn thành xong hết mọi chuyện.
- Vương Cục, lúc trước chúng ta gửi tin nhắn cho người dân toàn thành phố liệu có hơi không ổn hay không?
Một thành viên mới tới của Trấn Linh Cục mở miệng hỏi:
- Hắn mới là công thần lớn nhất, hình như chúng ta có hơi gây ảnh hưởng đến thanh danh của hắn rồi thì phải.
- Do lúc ấy tình huống quá khẩn cấp thôi!
Vương Càn mở miệng giải thích:
- Lúc trước Trần Thư đang giao chiến với tội phạm, nhỡ đâu mà có thị dân nhìn thấy hắn, không chú ý mà bị kéo vào vòng xoáy, không phải sẽ có nguy hiểm ư?
Hắn ta nhướng mày rồi nói:
- Trần Thư là tội phạm, cùng với Trần Thư đang đánh nhau với tội phạm, vậy cái nào sẽ càng có độ tin cậy trong lòng dân chúng nhiều hơn hả?
- …
Nhân viên mới tới thoáng chốc đã trầm mặc, hình như cũng có đạo lý lắm!
Nửa ngày sau, hắn ta mới do dự mà nói:
- Hắn sẽ không tìm tới cửa đấy chứ?
- Sẽ không đâu, thanh danh của hắn cũng đã không còn không gian để tệ hơn nữa rồi!
Vương Càn cười cười mà nói:
- Hơn nữa chúng ta cho thêm nhiều phần thưởng một chút, đoán chừng hắn cầu còn không được nữa đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận