Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1080: Ta không đuổi theo đấy, ta cứ ba hoa đấy (2)

Rầm rầm rầm!
Toàn bộ các kỹ năng đồng thời lao về khí cự khẩu kia, không chút nương tay.
Ầm!
Cự Khẩu trong nháy mắt bị đánh trúng, huyết tinh phun trào.
Quân vương bị đau, chỉ có thể lại lần nữa lao xuống trong biển sâu, buông tha những thi thể của hung thú trên mặt biển.
- Lão Tần, đuổi theo không?
Trần Thanh Hải nhìn về phía Tần Thiên, mở miệng dò hỏi:
- Ba người chúng ta liên thủ, có cơ hội!
- Không đuổi theo!
Tần Thiên lắc đầu, lẩm bẩm:
- Tử Tịch Hải Vực không đơn giản như vậy, nếu như không chỉ có một quân vương, chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm.
Ánh mắt của hắn ta bình tĩnh, không hề có ý nghĩ đuổi theo.
- Lão Tần nói đúng!
Tổng đốc Nam Thương cười cười, nói:
- Lỡ như quân vương này cố ý dụ dỗ chúng ta thì làm sao?
- Không phải chứ, các vị đại ca, như thế này rồi mà cũng có thể nhẫn nhịn được sao?
Liễu Phong ở bên cạnh lập tức nói:
- Nếu như ta là Vương cấp, trực tiếp đuổi theo giết chết rồi!
- Ngươi im miệng đi!
Tần Thiên trừng mắt liếc hắn ta một cái, nói:
- Ngươi làm được thì lên đi! Không được thì đừng có mà ba hoa!
Liễu Phong giang hai tay ra, tự hào nói:
- Ta không đuổi theo đấy, ta cứ ba hoa đấy!
- ...
Khóe miệng Tần Thiên co rút, nói:
- Không phải ngươi hy vọng ta xảy ra chuyện gì để ngươi trở về thay thế vị trí của ta đấy chứ?
- Nói bừa cái gì đấy
Liễu Phong cười khan một tiếng, nói:
- Ta chỉ cảm thấy tên quân vương này quá phách lối, chúng ta không thể lại nhún nhường!
- Bớt lảm nhảm đi!
Trong lòng Tần Thiên càng chắc chắn, nói:
- Thầy trò các ngươi không có một ai tốt đẹp cả!
- Không phải chứ, chuyện này có liên quan gì đến ta đâu?
Trần Thư nhìn sang, nằm không cũng có thể trúng đạn đúng không?
Tần Thiên mở miệng nói:
- Tất nhiên chuyện này có liên quan đến ngươi rồi! Lão Liễu vốn dĩ là một người thành thật chất phác biết bao, tất cả đều bị ngươi làm ảnh hưởng!
- Thôi bỏ đi!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn nhớ đến thời điểm bản thân mới trở thành học sinh của Liễu Phong, thiếu chút nữa bị hỏa táng ngay tại chỗ.
Ngươi cho rằng như vậy là thật thà sao?
- Được rồi ! Thu được một vài chiến lợi phẩm!
Trần Thanh Hải mở miệng nói, đồng thời phái Khế Ước Linh của mình quét dọn chiến trường.
- Các đại lão, một mình ta là được rồi!
Trần Thư nhìn thấy một màn như vậy, vội vã ngăn cản nói.
- Chúng ta không muốn lãng phí thời gian!
Ba người Tần Thiên đều triệu hoán ra Khế Ước Linh, quét dọn toàn bộ chiến trường, thuận tiện giành lấy chút phí vất vả.
Ở đây có có mấy vạn hung thú, mặc dù số lượng lãnh chúa chỉ có mấy chục con.
Nhưng số lượng Biến Dị Hung Thú cũng không ít, đều là hung thú tinh nhuệ được quân vương chọn trong Dị Không Gian ra.
Một giờ sau.
Phía dưới trên mặt biển chỉ còn lại phần lớn tàn thi, các vật liệu quan trọng đều bị lấy đi.
- Đi thôi!
Thiên Băng Phượng Vương kêu một tiếng, mở rộng hai cánh, lao thẳng về phía xa.
Trải qua trận đại chiến lần này, toàn bộ Tử Tịch Hải Vực trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, không có một hung thú nào tìm tới cửa cả.
- Như vậy là xong rồi sao?
Trần Thư nhìn đại dương yên lặng, có chút tiếc nuối nói:
- Đây chính là hải vực nguy hiểm nhất?
- Đừng xem thường nơi này!
Trong mắt tổng đốc Nam Thương cũng có chút ngưng trọng, nói:
- Không có hung thú mới là có vấn đề!
Trần Thư hỏi:
- Hả? Có ý gì?
- Chứng tỏ trong hải vực không chỉ có một quân vương!
Tần Thiên đi tới, nói:
- Bây giờ các hung thú chắc chắn đã nhận được mệnh lệnh cho nên mới không dám xuất hiện! Có thể thao túng số lượng hung thú lớn như vậy, đương nhiên là chỉ có quân vương mới có thể làm được!
- Không sai! Dựa vào việc phân tích số lượng hung thú ở hải vực thì bên dưới ít nhất có ba quân vương!
Trần Thanh Hải gật gật đầu, trong mắt có vẻ suy tư.
- Quân vương cũng hoạt động mạnh đấy nhỉ!
Hắn sờ cằm, dựa theo tình cảnh nguyên bản thì Tử Tịch Hải Vực bình thường chỉ có một quân vương.
- Lần sau để lão gia tử tới tiêu diệt toàn bộ chúng nó!
Ba người ra quyết định, không tuỳ tiện xuống biển trêu chọc.
Ba quân vương đã có thể chống lại bọn hắn, chỉ là kiêng kị sự trợ giúp của nhân loại mà thôi.
Vù vù vù ——
Thiên Băng Phượng Vương giống như một trận cuồng phong, nháy mắt xẹt qua trên mặt biển, từng bước rời xa chỗ sâu của Tử Tịch Hải Vực.
Mà sau khi bọn hắn rời đi.
Mặt biển yên lặng xuất hiện một trận gợn sóng, ngay sau đó một bóng đen đáng sợ xuất hiện.
Thoáng chốc, phá vỡ mặt biển, một Hắc Sắc Ngư Đầu vô cùng chui ra khỏi mặt biển.
Cặp mắt của nó lạnh lùng, nhưng dường như có suy nghĩ như nhân loại.
Chính là Hoàng Kim Quân Vương tấn cống trước đó!
Điều khiến hắn kiêng kỵ không phải ba vị Vương cấp, mà là chàng trai mặc quần áo bệnh tâm thần như ánh mặt trời kia!
Trong đầu Hắc ngư xuất hiện bóng dáng của Trần Thư, trong lòng tự lẩm bẩm:
Một Bạch Ngân có khí tức hư hư thực thực truyền kỳ.
Hơn nữa tay không vung ra được kỹ năng ở phạm vi mấy ngàn thước.
Thật sự khiến cho toàn bộ Hắc ngư choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận