Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1069: Nhưng ta có thể nhét bom hạt nhân vào trong miệng hắn ta

- Đến lúc đó, cộng đồng quốc tế sẽ nhìn nhận Hoa Hạ học phủ của chúng ta như thế nào đây?
- Nói không chừng bọn họ còn tưởng học phủ là trại huấn luyện tội phạm cũng nên!
- Ngươi tự nói đi, có không hợp lẽ thường, có vớ vẩn không cơ chứ?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật mà nói:
- Hiệu trưởng, ta sai rồi, chắc là lần sau ta không dám nữa đâu…
- Cũng may là lần này không xảy ra sự cố lớn đấy!
Tần Thiên trừng mắt lườm hắn rồi nói:
- Sau khi về nước, ngươi tự hối lỗi cho tử tế vào, không được phép ra nước ngoài nữa!
Lão quyết định cấm Trần Thư xuất cảnh, đến lúc đó sẽ có thể tránh khỏi không ít sự cố rồi.
Nửa ngày sau, Trần Thư vẫn luôn gục đầu xuống, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc ăn năn hối lỗi.
Cuối cùng thì cả nhóm cũng đã đi đến vị trí của Địa Hỏa Bình Nguyên.
- Hả? Không phải trên bản đồ có một hòn đảo ở chỗ này à?
Mọi người sửng sốt, nhìn về phía biển cả mênh mông vô bờ, lập tức ngơ ngác tại chỗ.
- Má nó, đảo đâu rồi?
- Ừm… Ta không chú ý mà lỡ làm ảnh hưởng đến đảo…
Trần Thư mở miệng giải thích, đồng thời nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên không trung của biển vẫn có mấy ngàn người vây quanh lại, chủ yếu đều là nhân viên chính phủ của Liên minh Tự Do.
- Hắn… Hắn quay lại rồi?
Trong đám đông, vẻ mặt một phóng viên chấn động, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Trần Thư.
- Đậu bà nó chứ, hắn còn mang theo cả đồng bọn quay lại nữa kìa!
Có người trở nên hoảng sợ, lập tức kéo giãn khoảng cách ra, sợ đối phương sẽ cho nổ một lần nữa.
- Ngươi xem ngươi dọa người ta rồi kìa!
Tần Thiên lườm Trần Thư. Là phó hiệu trưởng của học phủ, lão luôn luôn được người khác tôn kính, đi đến bất kỳ đâu cũng luôn được hoan nghênh. Giờ thì tốt rồi, bỗng nhiên lại trở thành đồng bọn của tội phạm…
Nhưng có sao thì nói vậy, loại cảm giác này hình như… cũng không tệ lắm…
- Các vị không cần lo lắng! Bọn ta là Ngự Long Vệ của Hoa Quốc!
Trần Thanh Hải lấy phù hiệu đeo tay của mình ra, điều này ngay lập tức khiến mọi người yên tâm.
Ngự Long Vệ của Hoa Quốc nổi tiếng khắp thế giới, trước đây còn đặc biệt trợ giúp nhiều quốc gia nên đương nhiên có được uy thế nhất định.
Thời gian dần trôi qua, hai bên bỗng trở nên yên tĩnh lại.
Bên Liên minh Tự Do chờ người mang tài nguyên đến, mà mấy người Tần Thiên thì đang chờ Khế Ước Linh Không Gian Vương Cấp tới.
- Trần Bì, lại đây một chút!
Liễu Phong gọi Trần Thư lại, rồi cùng nhau ngồi xuống ở chỗ đuôi chim.
- Có chuyện gì thế lão sư?
Vẻ mặt Trần Thư khó hiểu mà nói:
- Ngươi đừng la mắng ta nữa, một mình Tần hiệu trưởng cũng đã đủ để tra tấn người rồi.
- Ta mắng ngươi làm cái gì chứ?
Liễu Phong nở một nụ cười rồi nói:
- Còn nhớ tên trung niên nhân tóc vàng lúc trước nữa không?
- Hả?
Trần Thư hơi ngẩn người, sau đó mở miệng nói:
- Ý của ngươi là cái người tên Buck kia à? Yên tâm đi, ta sẽ không ghim hắn ta đâu.
- Ý của ta là…
Trong mắt Liễu Phong đã hiện lên sát ý mà nhẹ giọng nói:
- Nếu như có cơ hội thì trực tiếp làm thịt hắn ta luôn!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Có cần phải ác như vậy không hả…
Nhưng hắn bỗng nhớ lại biểu cảm của Liễu Phong ngay lúc đó, hình như hai bên có thù oán gì đó thì phải.
- Cứ chém chém giết giết cũng không tốt lắm…
Trần Thư gãi đầu, trong mắt có chút không đành lòng.
Liễu Phong thấy bộ dạng này của hắn, lại nghĩ đến việc đối phương cũng mới chỉ là một người sinh viên mà thôi, hình như giết người có vẻ hơi tàn nhẫn.
Hắn ta đang muốn mở miệng nói cái gì đó, kết quả lại bị câu nói tiếp theo của Trần Thư làm cho nghẹn lại.
- Nhưng ta có thể nhét bom hạt nhân vào trong miệng hắn ta
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật. Là do hắn ta bất cẩn, sao có thể quên thân phận đầu tiên của đối phương là tội phạm Nam Giang, sau đó mới là sinh viên được chứ…
- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tốt nhất là nên ra tay ở Dị Không Gian hoặc một vùng đất không nằm trong biên giới!
Trần Thanh Hải chậm rãi đi tới rồi mở miệng nhắc nhở:
- Đừng để bị người khác nắm được thóp!
Vương Cấp đã được xem là nhân vật cốt cán của một đại quốc, một khi chết đi sẽ dẫn đến quốc tế rung chuyển.
Trong mắt Trần Thanh Hải cũng có hận ý, hắn ta và Liễu Phong là bạn chí cốt từ thời đại học, đương nhiên bọn họ cũng có chung một đạo sư.
Trong lòng hắn ta vô cùng muốn báo thù, nhưng thực lực của đối phương lại quá mạnh mẽ, hơn nữa còn tới từ một đại gia tộc thuộc Liên minh Tự Do, cho nên hắn ta vẫn luôn không tìm ra cơ hội thích hợp để ra tay.
- Yên tâm đi!
Trần Thư nhún vai, sau đó nói:
- Các ngươi nghĩ danh hiệu Pháp Ngoại Cuồng Đồ chỉ là danh hão thôi à?
Trong lòng hắn cũng có sát ý đối với Buck, ai bảo lúc ấy đối phương muốn giết Khế Ước Linh của hắn chứ?
- Nhưng mà, hai vị đại lão à!
Trần Thư nhướng mày rồi nói:
- Các ngươi giao cho một Bạch Ngân Cấp như ta đi giải quyết một người mà các ngươi cũng không giải quyết được, như thế hình như không hợp lý cho lắm thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận