Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1373: Túi phân cũng không chụp trúng một người?

Một Ngự Thú sư Bạch Ngân mở miệng hỏi:
- Con Cự Hổ kia thật sự khá đáng sợ, ta cảm thấy cũng không phải Ngự Thú sư có thể đối phó được.
- Cấp trên cũng lên tiếng, giao cho Trần Thư là được.
Đoàn trưởng Trấn Linh Quân lắc đầu, nói:
- May mắn các ngươi thông minh, biết trở về, vây xem hắn chiến đấu có chút mạo hiểm.
- Lúc ấy con Cự Hổ kia cũng điên rồi, nếu không đi sẽ không kịp…
Lúc ấy trong mắt Ngự Thú Sư vây xem có vẻ sợ hãi, từ trước tới nay chưa từng gặp qua hung thú đáng sợ như vậy.
- Có điều Lưu đoàn trưởng, hắn chiến đấu dường như cũng không phải quá nguy hiểm…
- Không nguy hiểm?
Khóe miệng quân đoàn trưởng giật một cái, nói:
- Chờ lúc hắn ném đạn hạt nhân, các ngươi sẽ không nghĩ như vậy…
- Sẽ không ném đạn hạt nhân thật chứ? Cái đồ chơi này ta cảm thấy phần tử khủng bố cũng không có.
Trong mắt Ngự Thú Sư bốn phía đều có hiếu kỳ.
Bọn hắn chỉ ở trên mạng thấy qua tội phạm sẽ ném đạn hạt nhân, nhưng người tận mắt chứng kiến cũng tương đối ít.
- Ta cảm thấy không đến mức đó.
Trương Phong bên cạnh tính toán vãn hồi hình tượng cháu trai của mình một chút, nói:
- Ngay lúc đó chiến đấu, hắn đều một lòng thao túng khế ước linh, không dùng vũ khí kỳ quái gì, đạn hạt nhân có thể chỉ là tin đồn hay không…
Tiếng nói của Trương Phong vừa dứt, đạn hạt nhân liền tới thật…
Chỉ thấy chân trời đột nhiên xuất hiện quang mang màu trắng hừng hực vô cùng, tựa như mặt trời chói chang bay lên, cảnh tượng cực kỳ kinh người.
Trong lúc nhất thời, bên trong cứ điểm hơn ngàn Ngự Thú sư cùng nhau kinh hô:
- Bà mẹ nó, đó là cái gì?
- Thì ra trên mạng không phải tin đồn, đều là thật…
- Đây chính là đạn hạt nhân của tội phạm! Các huynh đệ, hắn thật sự sẽ ném…
Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận ầm ĩ, trong mắt có chấn kinh, giống như được chứng kiến tràng cảnh thần thánh gì đó.
- Quả nhiên là…
Đoàn trưởng Trấn Linh Quân ngược lại không có một chút bất ngờ.
Cấp trên đã sớm cho thông báo, con hàng này ném đạn hạt nhân là hợp tình hợp lý.
Hắn quay đầu nhìn về phía Trương Phong trong đám người, cười nói:
- Người huynh đệ, vẫn là tin đồn ư?
- ...
Khóe miệng Trương Phong giật một cái, hắn mới nói ra miệng liền bị vả mặt, ai biết tên này thật sự sẽ ném…
Rầm rầm rầm!
Lúc này, bên tai mọi người cuối cùng truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, thanh thế vô cùng kinh người.
Có người mở miệng hỏi:
- Lưu đoàn trưởng, sẽ không tác động đến cứ điểm chứ?
- Sẽ không, truyền không xa đến như vậy.
Đoàn trưởng Trấn Linh Quân lắc đầu, nói:
- Có điều ta đề nghị mọi người về Lam Tinh trước, khả năng đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.”
- !!!
Thân thể mọi người chấn động, nháy mắt liền tuôn về hướng không gian thông đạo, chuẩn bị chuồn mất.
Nhưng một giây sau, một thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở phía trước mọi người.
- Hả?
Vẻ mặt mọi người sững sờ, tiếp đó liền trở nên vô cùng chấn động.
- Mọi người gấp gáp như thế làm gì? Chạy nạn hả?
Trần Thư mỉm cười, nhìn nhóm người phía trước, giống như là có chút không hiểu.
- Ta mẹ nó! Ngươi còn nhanh hơn so với tốc độ khuếch tán của hạt nhân?
Có người lên tiếng kinh hô, không nghĩ tới Trần Thư sẽ trở lại cứ điểm vào lúc này.
- Cái này có cái gì mà ngạc nhiên.
Trần Thư nhún vai, dáng vẻ các ngươi chưa từng va chạm xã hội.
Bây giờ thuộc tính không gian của Thỏ Không Gian Thỏ lớn hơn, một cái ấn ký không gian liền có thể thuấn di vạn mét, năm cái chồng chất lên tính sơ sơ năm vạn mét, tất nhiên thoáng chốc sẽ trở về bên trong cứ điểm.
Có người chỉ về quang mang đằng trước, mở miệng nói:
- Tội phạm ca, cái đạn hạt nhân kia…
- Không cần lo lắng, mới mười khối mà thôi, uy lực không lớn như vậy.
- ...
Mọi người cùng nhau giật mình, ngươi mẹ nó tiện tay liền ném mười khối? Ông trùm đạn hạt nhân hay gì?
Một giây sau, vô số người tuôn ra khỏi cứ điểm, muốn trở lại Lam Tinh trước một bước.
- Thật sự không cần sợ!
Trần Thư lắc đầu, mặc dù là mười khối, nhưng bởi vì bị không gian cấm vụ làm cho suy yếu, kỳ thực còn không bằng uy lực một khối.
Ngay tại lúc này, đoàn trưởng Trấn Linh Quân lên trước, mở miệng nói:
- Lại là ngươi ném?
- y…
Trần Thư khẽ giật mình, quả quyết nói:
- Ta chỉ là người chứng kiến mà thôi.
Lúc ấy là Husky thiêu đốt, hắn dĩ nhiên không phải đầu sỏ gây ra.
- ???
Đám người vừa chạy vừa quay đầu, ánh mắt nhìn Trần Thư, ngươi nói láo không cần đỏ mặt à?
Trần Thư cũng là vẻ mặt bình tĩnh, cho dù không ít người đều biết đạn hạt nhân cũng là một trong các loại vũ khí dành riêng cho hắn.
Nhưng loại chuyện này, bên ngoài vẫn không thể thừa nhận.
Bằng không có hại đến hình tượng quang huy chính diện hắn!
- Được rồi, chậm rãi rút lui, đừng bối rối!
Ngay tại lúc này, sau lưng Trần Thư truyền đến một thanh âm.
- Hả?
Trần Thư khẽ giật mình, tiếp đó liền quay đầu nhìn một cái.
Chỉ thấy một người mặc áo chẽn, cầm quạt hương bồ lão đầu đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
- Diệp đại gia?
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới Diệp Thanh sẽ đến cái dị không gian phổ thông này.
- Tiểu tử thúi, đi theo ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận