Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1551: Ngươi mạnh cũng mặc kệ ngươi, ta làm Hack Vương là được rồi…

- Thôi, mau đi đi.
Cố Lan gật đầu, kim sắc kỳ lân lập tức bước vào trong màn sương trắng.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Không có biện pháp phòng vệ nào cả. Không sợ có ngươi phá hỏng nó sao?
- Đây là Long Uyên thông đạo. Nếu thực sự có thể phá hoại, là chuyện tốt của thiên đại rồi.
Cố Lan nhẹ nói:
- Còn kỹ năng tinh linh khế ước của lão gia tử bất cứ lúc nào cũng có thể vượt kênh không gian bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua thông đạo không gian, có ai tự đưa mình vào chỗ chết đâu chứ?
Nói xong, kỳ lân bước vào trong vòng xoáy.
Tầm nhìn của Trần Thư thông thoáng hơn.
Chỉ thấy hắn đang ngồi trong một căn phòng lớn, bốn phía không có bất kỳ đồ trang trí nào, trong phòng chỉ có một không gian thông đạo.
Ở cửa, có một lão nhân hai mắt khẽ híp lại, mắt hơi nhắm lại.
Nếu hai người họ xuất hiện, lão gia tử cũng không bất kỳ động tĩnh gì, duy trì sự trầm mặc.
Cố Lan cúi đầu chào hỏi lão gia tử, lập tức cưỡi kỳ lân rời khỏi đây.
Trần Thư cũng không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn lão gia tử, chắc chắn phụ trách bảo vệ thông đạo?
Cả hai lao nhanh về phía thông sao rồi đứng trên mặt đất.
- Hả?
Trần Thư hiện lên vẻ kinh ngạc, điều đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của hắn chính là thiên không màu đỏ sẫm mênh mông vô bờ!
Mây đỏ cuồn cuộn, giống như đại hung ẩn nấp bên trong, đang nhìn trộm trời đất mênh mông.
Lúc này hai người đang đứng ở vị trí trung tâm, từ xa nhìn thấy nhưng tòa nhà kiến thức sừng sững cổ kính, nhưng Ngự Thú Sư lui tới không nhiều lắm.
Mà xa xa là những bức tường thành màu đen cao ngất, vết máu trải rộng xung quanh giống như đã trôi qua ngàn năm vậy.
Theo suy đoán của Trần Thư, chiều cao của tường thành ít nhất cũng phải vài trăm mét, khí tức cổ xưa phả vào mặt khiến người ta tâm thân chấn động.
Về phần bên ngoài bức tường thành, có một bức màn màu đen mờ nhạt đứng sừng sững, như thể từ trên trời rơi xuống.
Trần Thư cảm thấy có chút quen thuộc, lập tức hiểu ra đó là kỹ năng của Ám vương!
Nhưng vào lúc này, lực chú ý của hắn không phải ở trên tường thành, mà là bức màn bên ngoài!
Chỉ nhìn thấy một viên cầu bạch sắc khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, sức mạnh băng tuyết cực lớn tràn ra, như thể đóng băng mọi thứ trên thế giới.
Đó là Truyền kỳ khế ước linh, Đại Tuyết Vương!
Đối diện với Đại Tuyết Vương, có ba đầu rồng đang ngửa mặt lên trời gầm thét, toát ra khí tức cấp vương giả đáng sợ!
Ba đầu rồng khổng lồ tràn ngập sát khí và hung ác, thân hình bị hỏa diễm sáng chói bao nhủ, giống như sắp liều mạng đến nơi rồi…
Trần Thư khoanh tay lạnh nhạt nói:
- Bộ trưởng thứ này chuẩn bị bỏ chạy thoát thân sao….
- Sao ngươi biết?
Cố Lan thấy Trần Thư có vẻ khá chắc chắn, nàng ta có chút nghi ngờ.
Nàng ta quả thực biết trước kết quả, dù sao một người là Vương Cấp, một người là Truyền Kỳ Cấp, hai bên không cùng một đẳng cấp.
Nhưng Trần Thư chỉ vừa đi vào Long Uyên, làm sao hắn có thể đoán ra được thế cục hiện giờ?
Trần Thư nhún vai, thản nhiên nói.
- À… Điều này không phải quá rõ ràng rồi sao?
- Ngươi hiểu Long Uyên?
Cố Lan mở miệng hỏi.
Trần Thư cười khẽ, nói.
- Ta hiểu nhất là chạy thoát thân…
- ...
Grào!
Chỉ trong phút chốc, Cự Long Ba Đầu đang định liều mạng đột ngột xoay người chạy xa xa, quả nhiên đúng như Trần Thư dự liệu.
Rào rào rào…
Thân thể Đại Tuyết Vương khẽ động gió lạnh rét thấu xươn cuồn cuộn phun ra, vô số bông tuyết rơi xuống.
Cự Long Ba Đầu mới chỉ chạy được hơn ngàn thước, thân thể đã bị đông cứng thành tượng băng.
Cùng lúc đó, khí tức sinh mạng của nó cũng nhanh chóng tiêu tán…
- Có thêm đồ ăn rồi…
Đại Tuyết Vương hoan hô, trong mắt có chút vui vẻ.
Trong phút chốc, từng luồng từng luồng khí tức hắc ám tràn ngập xung quanh, hóa thành một sợi xiềng xích khổng lồ, nhẹ nhàng kéo Cự Long trở lại.
Mà đám ngự thú sư trong thành trì cũng không bất ngờ lắm, dường như bọn họ đã quá quen với cảnh này.
- Bộ trưởng Cố, chi số thông minh của hung thú ở Long Uyên đều thấp như vậy sao? Còn cố dâng mạng đến cửa nữa chứ?
Trần Thư quay đầu nhìn lại, trong mắt có chút khó hiểu.
Hắn còn tưởng sắp xuất hiện đại chiến hung thú xâm lấn, còn muốn kiếm chút lợi ích.
Cuối cùng cũng chỉ có một con hung thú tới tấn công.
Cho dù không có lão gia tử, Cố Lan vẫn có thể tự giải quyết được, dù sao cũng chỉ là một con Lãnh chúa Vương Cấp Nhị Tinh.
- Thông thường bọn nó toàn tự tìm đến cái chết mà thôi.
Săc mặt Cố Lan bình thản, lạnh nhạt nói.
- Bọn chúng đến chỉ là vì thăm dò cường giả nhân loại chúng ta có rời đi hay không thôi.
- Chỉ vì thăm dò, mà phái hẳn một con Vương Cấp Lãnh Chúa đến sao?
Trần Thư trợn mắt, nói.
- Cuộc trao đổi này có lời phết!
- Long Uyên đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều!
Cố Lan lắc đầu, chậm rãi nói.
- Ngay cả Thú Hoàng cũng không chỉ có một con, huống chi là một con Vương Cấp Nhị Tinh Lãnh Chúa…
- Ngày nào bọn chúng cũng tới sao?
- Trước kia thì hai ngày có một con Biến Dị Hung Thú, năm ngày có một con Lãnh Chúa Hung Thú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận