Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1073: Bạch Long của ta không phải đang ở trong trạng thái hưng thịnh sao?

- Khế Ước Linh Vương Cấp chỉ có vậy thôi sao? Đến lúc đó cũng không phải là không thanh toán cho ngươi phí thời gian…
- ?
Đám người Tần Thiên giật giật khóe miệng, phí thời gian là ý gì?
Làm sói phố Wall đã quen rồi đúng không…
- Tiếp theo!
Trong mắt Ngân Hồ có ý cười, lại nhìn về phía Không Gian Thông Đạo.
Lúc này, Thông Đạo lại mở ra, tộc trưởng Bell đi ra.
- Hở?
Ánh mắt lão ta ngưng lại, chỉ thấy mười lăm con Khế Ước Linh Vương Cấp đang lườm lão ta, dáng vẻ cực kỳ hung ác.
- Đây là tình huống gì vậy?
Trong lòng lão ta chấn kinh nhưng bề ngoài vẫn yên lặng không nói, lộ ra vẻ yên phận vô cùng.
Ngân Hồ liếc qua Bren, cho hắn ta một ánh mắt tự mình lĩnh hội.
Bren gật đầu, lại đưa ra 10 tỷ Ngự Thú Châu.
Thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng tộc trưởng Bell giật giật, lập tức hiểu ra.
Một tay giao người, một tay đưa tiền!
Lão ta giống như bị bắt cóc vậy…
Dần dần, từng người Ngự Thú Sư từ trong Địa Hỏa Bình Nguyên đi ra đều được đón tiếp.
- May là thương vong bên trong không lớn…
Bren thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bỏ ra cái giá đắt, nhưng chỉ cần người không sao là được.
Nhưng hắn ta không biết, người thì ổn nhưng Khế Ước Linh lại chưa chắc.
Ngoại trừ Vương Cấp và Hoàng Kim Cấp ra thì những người còn lại ít hoặc nhiều đều tổn thất Khế Ước Linh.
Lúc đó, các hung thú tấn công quá mạnh mẽ, bọn hắn có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.
Một tiếng sau, tất cả mọi người đều được đón ra ngoài, rời khỏi Địa Hỏa Bình Nguyên.
Ngân Hồ nhìn lướt qua bên trong, cuối cùng kết thúc kỹ năng, triệt để đóng Thông Đạo lại.
Những người trốn đến đây đều đang bàn bạc điều gì đó với nhau, một giọng nói vang lên:
- Chào các vị!
Trần Thư cười híp mắt nhìn mọi người, trong mắt có vẻ vui đùa.
- Là ngươi?
Mọi người lập tức nhận ra tên đầu sỏ gây chuyện lúc trước.
Nhưng lại không tức giận mà lần lượt kéo giãn khoảng cách với hắn.
Bọn họ không chỉ một lần phải chịu thua thiệt, trong lòng đã tràn ngập sự cảnh giác.
- Sao đều là ánh mắt này?
Trần Thư chớp chớp mắt, không ngờ Hoàng Kim Cấp Ngự Thư Sư đều kiêng kỵ hắn như vậy.
Hắn thở dài, nói:
- À, thật ra ta vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân của các ngươi hơn…
Đám người Tần Thiên giật giật khóe miệng, trong lòng cảm thán:
Lại là một nhóm người bị tội phạm mài mòn góc cạnh à…
- Được rồi!
Bren đi tới trước mặt mọi người, mở miệng hỏi:
- Các ngươi cướp chín trăm triệu tài nguyên của hắn sao?
- ? ?
Đám người Viêm Vương thoáng chốc ngây ngẩn cả người, đùa cái quái gì vậy?
Bren kiên nhẫn giải thích một phen, lo lắng lại náo loạn ra chuyện linh tinh gì nữa.
Một lúc lâu.
Mặt Viêm Vương đầy vạch đen, quát:
- Làm loạn cái gì đấy, mẹ nó ta không đáng chín trăm triệu đâu!
Mọi người một phân tiền cũng không cướp được, ngược lại ăn không ít đạn hạt nhân…
Nhất là Ngự Thú Sư nín nhịn tham gia Hỏa Diễm Di Tích.
Lúc trước vì để giành được cơ chế bảo vệ Hỏa Diễm Di Tích, bọn hắn đã nộp hết tất cả đồ của mình ra.
Hiện tại còn bị người ta trả đũa?
Ánh mắt của bọn hắn toàn bộ nhìn về phía Trần Thư, muốn có được một lời giải thích hợp lý.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Trần Thư nhún vai, thản nhiên nói:
- Các ngươi cho rằng đạn hạt nhân không cần tiền sao?
- ? ? ?
Vẻ mặt mọi người ngưng đọng, ngươi mẹ nó đúng là không biết xấu hổ nhỉ!
- Một viên đạn hạt nhân trên trăm triệu, chính các ngươi nghĩ kỹ xem ta đã ném mất mấy viên rồi?
Trần Thư tách một ngón tay, nói:
- Lúc vừa gặp mặt một viên, rời khỏi di tích ném hai viên, lúc Clay mạnh miệng tranh cãi, ném ba viên…
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều yên lặng, trừng trừng nhìn Trần Thư, chỉ cảm thấy thế giới quan sụp đổ.
Cái này mẹ nó xem đạn hạt nhân thành cái quái gì chứ?
Đám người Viêm Vương khóe mắt co rút, cái này gọi là sát muối lên vết thương đúng không?
Trần Thư đột nhiên chỉ về phía Clay đang ở trong đám người, nói:
- Đúng rồi! Trong di tích ta còn đặc biệt tặng ngươi một bình! Cái này ngươi phải một mình thanh toán cho ta!
- ? ? ?
Clay mở to hai mắt nhìn, chốc lát, hắn ta mở miệng quát lên:
- Đủ rồi đấy!
Trong mắt Clay tràn đầy tức giận, đã không nhịn nổi rồi, thậm chí còn đứng dậy từ trong đám người.
- Cẩn thận!
Viêm Vương muốn ngăn cản nhưng cũng không ngăn lại, đây là muốn liều mạng với tội phạm sao?
- Sao thế?
Trần Thư chớp chớp lông mày, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Clay trừng mắt nhìn hắn, nhả từng chữ từng chữ nói:
- Bên trong di tích, ngươi rõ ràng chỉ cho ta một chút! Còn lại ngươi cũng cho Băng Sương Lĩnh Chủ!
- ...
Sắc mặt mọi người ngớ ra, không ngờ ngươi vậy mà mẹ nó lại nói những lời như vậy?
Hơn nữa, tại sao ngữ khí lại cương quyết như vậy chứ?
- Hả? Phải không?
Trần Thư sờ cằm, tựa như hỏi ngược lại Clay.
Hắn ta gật gật đầu, nói:
- Được rồi, vậy chỉ tính cho ngươi mười triệu thôi nhé!
- Cái này còn tạm được, lần sau chú ý!
Clay hừ lạnh một tiếng, quay người lại hấp tấp quay về trong đám người…
- ...
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, con hàng này không biết ngượng khi làm người thừa kế của Green gia tộc sao?
- Con trai, làm tốt lắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận