Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1800: Ta, tội phạm Nam Giang, thu tiền

- Hơn nữa, dưới sự tấn công của hung thú mà bọn chúng có thể tồn tại được lâu như vậy, thì có bao nhiêu hiền lành chứ? Một điều nữa là bọn chúng bị công phá, tiếp theo sẽ nhắm vào Hoa Quốc, ta đây không phải tự chui đầu vào rọ ư…
- Vậy thì tốt.
Đại Lực gật gật đầu, hắn ta còn thực sự cho rằng Trần Thư bị mất trí…
- Đi! Trước tiên về nước một chuyến!
Trần Thư vung tay lên, thì đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh vàng từ trên trời rơi xuống.
Bây giờ bất chấp nguy cơ ở khắp mọi nơi, thì tài phú cũng ở khắp mọi nơi, nếu không sẽ không có nhiều hắc thương liều mạng như vậy.
Một ngày sau, hai người một lần nữa trở lại Kinh Đô của Hoa Quốc.
- Không tìm thấy sao?
Trần Thanh Hải khẽ nhíu mày, vốn cho rằng Trần Thư sẽ có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, dù sao con hàng này cũng chưa từng khiến ai thất vọng.
- Vậy thì có thể phần thưởng của ngươi không quá nhiều.
- Có ý gì? Không phải đều có thưởng sao?
- Một là mang về Cuồng Loạn Tinh Diệp, hai là trắng tay, mức độ hoàn thành nhiệm vụ khác nhau, sao có thể chỉ có một phần thưởng?
- ...
Trần Thư trừng mắt nói:
- Vậy lúc đó ngươi cũng đâu có xách..
- Có điều là không cần gấp gáp.
Trần Thanh Hải nói:
- Ta đoán ít nhất sẽ có bảo vật nâng cấp Thần Kỹ, nhưng chắc là không có ngoài định mức ban thưởng.
- Có cái bảo vật đó là được rồi.
Trần Thư nhún vai nói:
- Ta đi tìm lão gia tử.
Nói xong, hắn mang theo đại lực thuấn di rời đi, hùng hùng hổ hổ hướng đến Long Uyên.
Mười phút sau.
Thành phố Long Uyên.
Trần Thư hét lớn một tiếng:
- Lão gia tử, ta, tội phạm Nam Giang, thu tiền!
Ầm!
Trần Thư mới xông vào lầu các thì bay ra với tốc độ tương tự, nặng nề rơi bên trên bức tường cao, thậm chí bởi vì lực độ quá lớn nên mặt tường bị lõm thành một hình người…
- ...
Những người xung quanh lần lượt tránh xa, không muốn dính dáng gì đến con hàng muốn tìm đường chết này.
- Khụ khụ…
Trần Húc ôm ngực lẩm bẩm:
- Phải tàn nhẫn như vậy sao…
Hắn sửa sang lại quần áo, một lần nữa tiến vào lầu các.
- Lão gia tử, ta sai rồi.
Nhìn về phía lão nhân trước mặt, Trần Thư cúi đầu, giống như đã bắt đầu hối lỗi.
- Bây giờ đã biết rồi?
Lão nhân liếc hắn một cái, nói:
- Sai ở đâu?
Trần Thư lẩm bẩm:
- Ta nên mặc một thân áo giáp đi vào…
-?
Vẻ mặt của lão gia tử ngưng trọng, có hơi muốn cho Trần Thư thêm một cú đá nữa…
Trong mắt lão ta có một chút bất đắc dĩ, sau đó lấy ra một khối Thạch Đầu kỳ dị.
- Cầm lấy đồ, rồi rời đi!
Trần Thư tiếp được món đồ, trong mắt có chút hưng phấn, nói:
- Cái đồ chơi này dùng như thế nào?
- Cho Khế Ước Linh nuốt là được, bản thân nó có Thần Kỹ sẽ thăng thêm một cấp, nếu như không chỉ có một Thần Kỹ, thì sẽ ngẫu nhiên thăng thêm một cái.
- Đơn giản như vậy.
Trần Thư lẩm bẩm, cẩn thận cất Thạch Đầu đi.
Sau đó, dường như hắn nghĩ ra điều gì rồi nói:
- Lão gia tử, cái thứ đồ chơi này có khả năng sẽ kéo dài ra không? Đến lúc đó nếu như dùng lại lần nữa, có phải sẽ lại có thể thăng cấp hay không?
-?
Lão gia tử mặt hắc tuyến nói:
- Ngươi có thể đừng có BUG một cách biến thái như vậy hay không?
- ...
Trần Thư thở dài nói:
- Hết cách rồi, chỉ là một Thạch Đầu, Khế Ước Linh của ta không đủ phân chia, ta không thể chịu cảnh góa bụa mà bất công…
Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào lão gia tử bằng ánh mắt đầy hy vọng, đã bắt đầu rõ ràng rồi.
- Bớt lại đi!
Lão gia tử nhẹ giọng nói:
- Nếu như ngươi có thể mang Cuồng Loạn Tinh Diệp kia về, ta có thể cho ngươi thêm một khối khác, nhưng tiểu tử ngươi không thu hoạch được gì, có một khối thần thạch cũng không tệ rồi.
- Hơn nữa, đừng nghĩ đến cái BUG biến thái của ngươi nữa, thần thạch một khi nhập thể thì sẽ lập tức bị tiêu hóa.
- ...
Trần Thư cúi đầu, thử thăm dò nói:
- Vậy ta có thể cho người ghi sổ…
- Xéo đi!
Lão gia tử chỉ vào cánh cửa lầu các, ý tứ đã khá rõ ràng.
- Ôi…
Trần Thư lắc đầu, vừa định rời đi, lại bị chặn lại.
Trong mắt hắn hiện lên tia hy vọng, chẳng lẽ là lão gia tử lại thêm chút phần thưởng sao?
Chỉ thấy trong mắt lão gia tử có chút nghi ngờ, nhìn Trần Thư đánh giá rồi nói:
- Tiểu tử ngươi không phải là tìm tới đám hàng kia, rồi cố tình giấu đi chứ?
- ...
Trần Thư sửng sốt một chút, sau đó kích động nói:
- Lão gia tử, người có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta, nhưng không thể nghi ngờ thực lực của ta!
- Hả?
- Ấy… đều là chung một ý!
Trần Thư đau lòng nhức óc nói:
- Ta vì tìm đám hàng kia, tìm tòi gần một tháng, hơn nữa là trải qua nhiều phen nguy cơ sinh tử, kết quả đổi lại là sự nghi ngờ của người?
- ...
Lão gia tử liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Được rồi được rồi, không cần phải diễn nữa, cho bản thân thêm kịch tính, ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
Nếu là những người khác, e rằng bọn họ thật sự sẽ bị Trần Thư lừa gạt, nhưng lão ta có thể liếc mắt một cái là nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận