Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 623: Đây là mông hay là đầu?

- Tiểu học đệ, có chút không phục à!
Bạch Dương bình tĩnh cười cười, đi tới bên cạnh hai người, âm thanh lạnh lùng nói:
- Các ngươi có biết hay không, rất nhiều người đại học năm 3, đại học năm 4 cũng không dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Trong chốc lát, không gian trên đầu của hắn ta vỡ tan, chỉ thấy một cái đầu sư tử màu đen vươn ra!
Rống!
Hắc Sư gào thét một tiếng, vậy mà xuất hiện sóng âm thực chất hóa.
Hai người A Lương nhịn không được lùi lại mấy bước, gắt gao che, chỉ cảm thấy kịch liệt đau nhức.
Một lúc lâu sau, hai người rốt cục hồi phục.
- Hiện tại bắt đầu đánh!
Bạch Dương bình thản mở miệng nói ra:
- Nếu không, ta để cho Khế Ước Linh của ta ra tay đánh!
Hai người liếc nhau, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu, chuẩn bị đánh một cái!
Nhưng ngay lúc này, vẻ mặt A Lương khẽ giật mình, phảng phất là nhìn thấy cái gì.
Một giây sau, vẻ mặt hắn bình tĩnh nói:
- Nếu như ta cho ngươi biết một bí mật Ngự Thú Sư truyền kỳ, ngươi có thể buông tha chúng ta sao?
- Cái gì?
Bạch Dương giật mình, thoáng chút đã bị hai chữ truyền kỳ hấp dẫn.
A Lương bu lại, nhẹ nói:
- Ta là … Phụ thân ngươi thất lạc nhiều năm đấy!
- Hả?
Bạch Dương có chút ngơ ngác, trong chốc lát chỉ nghe thấy Bạch Uyển hoảng sợ nói:
- Ca ca coi chừng!
Nhưng hắn ta đã không kịp phản ứng.
Một thân ảnh đá bay đến, trực tiếp một cước đạp bay hắn ta!
Ầm!
Thân hình Bạch Dương bay ra xa mấy mét, cuối cùng trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
- Ai?!
Vẻ mặt Bạch Dương giận dữ, chính thời điểm muốn đứng lên, lại là một cái chân đạp đến!
Ầm!
Hắn ta lại lần nữa bị đạp bay mấy mét! Một giây mặc niệm.
- Muốn chết…
Ầm!
- Lão tử cảnh cáo ngươi!
Ầm!
Bạch Dương như là bóng da vậy, bị đá bay mấy lần, rốt cục thông minh học được không hề phóng ra mấy lời ngoan độc nữa.
Hắn ta nghiêng người một cái, khó khăn lắm tránh né một cước trước mặt, thật vất vả ổn định thân hình, vừa mới chuẩn bị nhìn về phía đối phương.
Chỉ thấy một cái miệng túi đen ngòm đánh úp lại!
Vẻ mặt Trần Thư bình thản, trực tiếp dùng túi phân u-rê trùm đầu hắn ta lại.
- Cho ngươi ở đó mà làm màu!
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó, một quyền lại một quyền xuất kích, làm cho Bạch Dương lảo đảo rút lui.
- Mẹ nó, ngươi đủ rồi!
Bạch Dương vừa lui vừa rống, chỉ thấy không gian trên đỉnh đầu hắn ta vỡ tan, một cái Hắc Sư hung mãnh xuất hiện.
Hắc Sư đang muốn gào thét, thoáng một phát thấy được hai cặp mắt trí tuệ.
- Ngaooo… oooo
Hai cái đầu chó ngoắc ngoắc chằm chằm vào Hắc Sư, khẽ nhếch miệng phảng phất đang mỉm cười.
Rầm rầm rầm!
Trong chốc lát, vô số kỹ năng oanh ra, nương theo các loại hào quang sáng lạn.
Vẻ mặt Bạch Dương biến hóa mạnh, thoáng chút phát giác được Khế Ước Linh bị trọng thương.
- Ngươi đến cùng là người nào?!
Giọng nói Bạch Dương kinh sợ hỏi, bị túi phân u-rê trùm đầu lại, làm cho hắn ta không cách nào thấy rõ đối phương.
- Bốn chữ to, Hãn Phỉ Nam Giang!
Trần Thư nhếch miệng thoáng một phát, tìm đúng vị trí, trực tiếp xuất kích một cái trọng quyền!
Ầm!
Bạch Dương thẳng tắp hôn mê bất tỉnh, giống ý chang một con chó chết, nếu không gặp bộ dàng hung hăng càn quấy vừa rồi.
- Trần Bì, mãnh liệt nha!
Hai người A Lương cùng Vương Tuyệt trông lại, ngay ngắn giơ ngón tay cái lên.
Người trước mắt thế nhưng mà là đứng đầu sinh viên năm hai, thật không ngờ lại bị Trần Thư đánh như chó.
- Chút lòng thành!
Trần Thư khẽ cười nói, chỉ cần bị hắn thành công đánh lén, trên cơ bản cũng không có người có thể phản kháng được!
- Ngươi đã làm gì ca của ta?
Vẻ mặt Bạch Uyển biến đổi, sợ hãi nhìn phía Trần Thư, phảng phất đang nhìn một Ác Ma.
Trần Thư liếc qua ba người, mở miệng hỏi:
- A Lương, tình huống như thế nào?
Hai người nói sự tình lại một lần cho Trần Thư. Hai phút sau, ánh mắt Trần Thư quái dị, qua lại đánh giá ba người, khiếp sợ nói:
- Các ngươi vậy mà còn không biết xấu hổ hơn cả ta?!
- ...
Ba người muốn nói cái gì đó, tựa hồ bởi vì sợ hãi chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
- Đoạt đồ vật của huynh đệ ta, chính là đoạt đồ vật của Hãn Phỉ ta!
Trần Thư hai tay ôm ngực, mở miệng nói ra:
- Nói đi, các ngươi muốn giải quyết như thế nào!
- Chúng ta… Sai rồi …
Bạch Uyển cúi đầu, vô cùng không lưu loát nói.
Trần Thư nói ra:
- Sau đó thì sao?
- Ta cũng đã nhận sai rồi, ngươi còn muốn thế nào?!
Bạch Uyển ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn, tựa hồ không rõ đối phương vì sao hùng hổ dọa người.
Trần Thư nhíu mày, vừa cười vừa nói:
- Ngươi thật giống như có chút làm không rõ ràng lắm tình huống bây giờ à?
- Ngươi một đại nam nhân khi dễ nữ sinh thì tính toán cái bổn sự gì!
Một nữ sinh trong mắt có tức giận, mở miệng nói ra:
- Ngươi còn muốn đánh chúng ta à?
- Hãn Phỉ Nam Giang ta làm sao có thể làm việc này?!
Khóe miệng Trần Thư đã có dáng tươi cười không hiểu nổi.
Ba người nghe vậy, nhịn không được trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, ít nhất sẽ không bị đánh rồi.
Nhưng một câu sau lại để cho thần sắc ba người đại biến.
- Các ngươi ba người thay phiên nhau vả miệng, lúc nào hai huynh đệ của ta vui vẻ rồi, các ngươi lúc đó có thể!!
- Ngươi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận