Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1652: Ca ca phải bắt đầu tạo đạn hạt nhân

Nhân loại vốn cư trú ở Lam Tinh, nay tùy ý đã có thể thấy được đủ loại hung thú.
Bây giờ chỉ còn lại thế lực nhân loại có thực lực mạnh mẽ đang cố thủ lấy lãnh thổ của mình, nhưng vẫn ở vào thế yếu.
Trong lúc bất tri bất giác, Lam Tinh dường như đã thay đổi chủ nhân…..
Trần Thư đang nhìn máy tính, đăng nhập vào tài khoản mạng Ngự Thú của mình.
Bằng vào quyền hạn bây giờ của hắn, phần lớn tin tức tình báo có thể ưu tiên xem.
Nguy cơ Lam Tinh trong lòng hắn có mấy, nhưng cho dù là có hệ thống, hắn cũng cần thời gian mới có thể mạnh lên.
- Lại thêm chút thời gian…..
Trần Thư tự mình lẩm bẩm, đúng lúc này, hắn nhận được tin tức về Long Uyên mà hắn bị chặn.
- Hả? Chiến đấu ở Long Uyên kết thúc?
Hắn nhướng lông mày, vội vàng xuất phát rời khỏi nhà.
Không đến thời gian nửa này, Trần Thư đã đi tới trong Long Uyên.
Lão nhân ở cửa thông đạo vẫn giống như điều khắc, không bởi vì lần đại chiến này mà có dao động gì.
Trần Thư mang theo kính ý hành lễ một cái, quay người liền đi thẳng đến Long Uyên Thành.
Lúc này bên trong Long Uyên Thành không có Ngự Thú Sư lui tới, trở nên vô cùng vắng lặng.
Bởi vì nguyên nhân đại chiến, Ngự Thú Sư đương nhiên đều ở thành lũy Tứ Phương, trấn thủ hung thú xâm lấn.
- Lão gia tử?
Hắn đi tới phía trước lầu các của lão gia tử, hướng về bên trong hô lớn một câu.
- Hả? Không có người sao?
Trần Thư nhíu mày, trong mắt đã có một chút tham lam, lẩm bẩm:
- Muốn tìm kiếm hay không? Tiện thể giúp lão gia tử sửa sang khố phòng một chút? Dù sao ta luôn lấy việc giúp người làm niềm vui.
Hắn đã có chút tâm động, nhưng nghĩ đến thực lực lão gia tử sâu không lường được, nháy mắt dừng lại loại ý nghĩ này.
Hơn nữa xem như khố phòng, vạn nhất có bẫy rập gì, trên cơ bản miểu sát hắn là không có vấn đề….
- Không được! Không được!
Trần Thư bác bỏ ý nghĩ này, quay đầu nhìn về tường thành phương Bắc.
- Đi tìm lão hiệu trưởng nhìn một chút…
Trần Thư hơi tự hỏi một chút, rời xa lầu các trước mắt.
Thời gian nửa tiếng, hắn cưỡi Tiểu Hoàng một đường băng băng, rốt cục tới gần tường thành cổ lão to lớn.
- Vậy mà lại xa như vậy?
Hắn đi tới duới tường thành, cho dù là Tiểu Hoàng không biến hình ở trước mặt hắn cũng lộ ra vẻ tương đối nhỏ bé.
- Mùi máu tươi nặng thật…
Trần Thư ngóng nhìn lên tường thành đỏ sẫm trước mắt, đã có thể tưởng tượng được đại chiến kịch liệt.
- Trần tiểu tử!
Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến một thanh âm.
- Hả?
Trong lòng Trần Thư giật mình, bản thân vậy mà không có một chút phát giác.
Xoay người nhìn lại, chỉ thấy Ninh Bất Phàm nở nụ cười nhìn qua hắn, mà trên vai hắn ta có một con ngân hồ đang đứng.
Trần Thư liền vội vàng hỏi:
- Hiệu trưởng, tình huống như thế nào?
- Đã kết thúc.
Ninh Bất Phàm mỉm cười, nói:
- Đi theo ta!
Trong nháy mắt, lực lượng không gian di chuyển xuất hiện, cưỡng ép mang Trần Thư và Khế Ước Linh đi.
Lúc này Trần Thư đã đi tới trên không tường thành.
Mà bên cạnh hắn, loại trừ Ninh Bất Phàm, Liễu Phong và Tần Thiên cũng đang ở đây.
Ánh mắt của hai người sắc bén, tràn ngập sát ý lạnh như băng, vẫn chưa khôi phục lại từ trận đại chiến.
- Lão sư, hiệu trưởng.
Trong lòng Trần Thư nhẹ nhàng thở ra, may mắn hai người không xảy ra chuyện.
- Tiểu tử ngươi tới rất mau đấy?
Liễu Phong nhướng lông mày, nhếch miệng lên, sát ý trong mắt dần tản ra.
Trần Thư cũng không mở miệng trả lời, vẻ mặt của hắn ngưng lại, liếc mắt nhìn về phía mặt đất bao la phía trước.
Chỉ thấy trên mặt đất đã trải lên một tầng huyết sắc ám trầm, phía trên có chân cụt tay đứt, hiển nhiên là chiến trường còn chưa quét dọn xong.
Mà bầu trời cũng hiện ra đỏ sẫm, tầng mây cuồn cuộn ở giữa, như có đại vật khủng bố ẩn nấp.
Nếu nhìn vào cực điểm phía xa, bầu trời huyết sắc và mặt đất giống như liền thành một đường, giống như mở ra một cái miệng máu khổng lồ, bao vây toàn bộ nhân loại ở nơi đây.
Đang lúc Trần Thư ngây người, một tiếng gào thét thê lương mà khủng bố vang vọng trong thiên địa.
- Hả? Trời…..Đổ máu?
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy cuối chân trời đang có rất nhiều mưa máu rơi xuống.
- Nghĩ gì thế? Đó là Thú Hoàng!
Ngữ khí Ninh Bất Phàm bình thường, nhưng trong mắt tràn ngập kính nể và khát vọng.
Thời gian không bao lâu, chỉ thấy phía xa xuất hiện một thân ảnh hình tròn màu trắng.
Chính là Khế Ước Linh Truyền Kỳ cấp Đại Tuyết Vương!
Mà trên đầu Tuyết Vương, lão gia tử mặc trường sam màu đen, trên vai đang có một con mèo con màu vàng đang liếm láp chân mình.
Mặt mũi lão yên lặng như nước, không bởi vì Thú Hoàng trọng thương mà có gợn sóng gì.
Dường như khi nhìn lão, cái gọi là Thú Hoàng cũng chỉ là như vậy….
Mà bên cạnh lão gia tử là Ám Vương và Chu Tước sát ý lẫm liệt!
Trong chớp mắt, lão gia tử liền vượt qua mấy vạn mét, đi tới gần tường thành Cổ Lão.
- Huyết Long Hoàng trọng thương! Đại chiến kết thúc! Các vị có thể nghỉ ngơi một trận thật tốt!
Thanh âm lão gia tử không lớn, nhưng truyền khắp thành tường Tứ Phương, mỗi người đều có thể nghe rõ ràng.
- Lão gia tử uy vũ!
- Lão gia tử thật mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận