Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1594: Thời đại của các ngươi đã qua rồi…

- Là Cửu Vĩ Hồ?
Hai con mắt của hắn co rụt lại, nhớ tới thanh âm của chủ nhân.
Đúng lúc này, trên không Hoa quốc một hư ảnh Cửu Vĩ Hồ to lớn xuất hiện, trong mắt tràn ngập oán độc cùng điên cuồng,
Ngay lúc mọi người đang hốt hoảng, một đạo nhân loại hư ảnh vĩ ngạn xuất hiện, người mặc trường bào, dáng dấp là một lão giả tinh thần quắc thước.
- Lão gia tử?
Trần Thư ngơ ngác, đồng dạng bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.
Chỉ thấy hư ảnh của lão gia tử đưa tay phải ra, dễ như trở bàn tay bóp nát đầu Cửu Vĩ Hồ, khiến hắn hồn phi phách tán.
Một màn như thế, mỗi một góc trên Lam Tinh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Giờ khắc này, cả thế gian chấn kinh!
- A cái này…
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, nói:
- Thông cáo thế giới đánh giết đại BOSS sao? Ta cũng muốn …
- ...
Phương Tư quay đầu trông lại, năng lực phân tích của ngươi… Thật đặc biệt!
- Ta cũng là một trong những chủ lực chỉ là giấu nghề mà thôithôi!
Trần Thư nhìn một màn kinh hãi trên không, trong mắt tràn ngập thèm muốn.
Hắn chỉ cảm thấy trước đây bản thân mình còn kém hơn chút, việc này vẫn phải xem lão gia tử ra tay…
- Sẽ có cơ hội.
Phương Tư cũng vô cùng chấn động, đồng thời mở miệng an ủi:
- Cấm vụ đại hung không chỉ có một.
- Điều này cũng đúng…
Trần Thư gật đầu một cái, trong lòng nháy mắt vừa tìm được động lực mạnh lên.
Hắn vừa mới tốt nghiệp, muốn làm một đợt lớn, có gì sai chứ?
Ngoại trừ Lam Tinh, một màn trên không cũng xuất hiện trong mỗi một dị không gian, khiến hung thú giới hoàn toàn chấn động.
Grào!
Vô số hung thú nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ, cùng nhau bi thương kêu một tiếng, giống như một khúc ca phúng điếu, tiễn đưa quân vương của bọn hắn.
Rõ ràng, huyết mạch của nó so với quân vương càng tôn quý hơn, dĩ nhiên khiến hung thú toàn thế giới cũng vì đó khóc lóc đau khổ.
Mà khi nhìn thấy lão gia tử dễ như trở bàn tay bóp nát Cửu Vĩ Hồ, đám hung thú tâm tình trở nên nổi giận.
Nhưng nghĩ đến thực lực của đối phương, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ và không cam lòng.
Nếu có thể chém giết đại hung thì chứng minh con người trước mắt thực lực sâu không lường được, không phải là thứ mà bọn chúng có thể trêu chọc được.
Trong lúc nhất thời, nhân loại bên trên Lam Tinh kinh hãi, hung thú giới vừa thương xót lại vừa giận.
Nhưng mà cũng có nơi ngoại lệ địa.
Trong Long Uyên.
Vô số hung thú theo bản năng gào thét, bởi vì Cửu Vĩ Hồ rơi đài mà bi thương.
Nhưng không bao lâu, tiếng gào thét khủng bố của Thú Hoàng xuất hiện, vang vọng trong toàn bộ Long Uyên thành, cưỡng ép đám hung thú dừng lại hành động của mình.
Bên trong Long Uyên, chỉ có bọn chúng mới là vương!
- Grào!
Một cự long màu đỏ tươi cuồn cuộn trong tầng mây đỏ sậm, lộ ra đầu lâu vô cùng dữ tợn.
Nó nhìn xuống đại địa mênh mông, gào thét một tiếng, uy áp của Thú Hoàng phun trào ra.
Trong lúc nhất thời, đám hung thú lộ ra thần phục chi ý, ngưng gào thét cùng khóc lóc đau khổ.
- Cấm vụ đại hung, thời đại của các ngươi đã qua rồi…
- Hiện tại, nên Long Uyên thu hoạch rồi!
Trong miệng của cự long huyết sắc phun long ngữ, ánh mắt hung lệ ngắm về phương xa, lẩm bẩm:
- Nhưng mà lão quỷ kia lại có thể chém giết Cửu Vĩ Hồ, xem ra kế hoạch vẫn phải thương nghị lại một phen…
Thân thể của nó khẽ động, biến mất ở trong tầng mây, biến mất không thấy gì nữa…
...
Một khắc đồng hồ trôi qua, dị tượng trên không trung Hoa quốc đã biến mất không thấy gì nữa.
Trong Long Uyên thành.
Một vị lão nhân chắp hai tay sau lưng, hai con ngươi thâm thúy, dường như đang suy tư điều gì.
Dị tượng không phải do người khác thao túng, mà là quy tắc từ xưa đến nay.
Nhưng bởi vì quá lâu không có đại hung hoặc là Thú Hoàng rơi đài, nhân loại đã sớm quên rồi.
- Trở về rồi?
Lão gia tử thần sắc khẽ động, chỉ thấy bên phải không trung xuất hiện một đám hỏa diễm cùng một đoàn Ám Ảnh.
Ám Vương cùng Chu Tước nháy mắt xuất hiện, nhưng khí thế của chúng nó cũng yếu đi không ít,
- Hả? Bị thương?
Lão gia tử nhìn về phía Chu Tước, chỉ thấy bụng của nó bị xuyên thủng, ba vết thương đáng sợ lưu lại hào quang màu tím, dường như đang không ngừng ăn mòn.
Nhưng đây chỉ là vết thương nhỏ, chủ yếu nhất là thương thế từ linh hồn khiến não hải nó vô cùng đau nhói, tựa như đao róc thịt.
Sở trường của Cửu Vĩ Hồ vốn là công kích tinh thần, muốn đánh giết, tất nhiên phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Chu Tước mở miệng nói:
- Đồ chơi kia có chút… Có chút thực lực, khiến… khiến ta và Ám Vương hao tổn chút sức lực…
- Xong rồi, cà lăm rồi, thương thế không nhẹ…
Lão gia tử lắc đầu, đồng thời xoay tay phải lại, xuất hiện một bình nhỏ chứa hai giọt huyết dịch thần bí.
Huyết dịch bắn ra, bị hai khế ước linh nuốt vào.
Thương thế của bọn nó không ngừng khép lại, khôi phục trạng thái ban đầu.
Nhưng chỉ là tạm thời, muốn khỏi hẳn, yêu cầu thời gian nhất định.
Lão gia tử tâm thần hơi động, thu hồi hai khế ước linh trở về trong ngự thú không gian.
- A…
Lão thở dài, ngồi xuống bậc thang trước cửa lầu, ngước nhìn bầu trời màu đỏ sậm.
- Dùng di tích làm mồi nhử, muốn dùng đại hung làm suy yếu thực lực của ta…
Lão gia tử ngắm nhìn chỗ sâu bên trong Long Uyên, lẩm bẩm:
- Kế hoạch của các ngươi không tệ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận