Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 700: Các ngươi có thể gọi tên tiếng Hoa của ta: Long Tại Thiên

- Ta có thể đánh với ngươi!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Phương Khinh Trần xếp hạng hai đứng lên, trong mắt lộ vẻ khó có thể giải thích được.
Khế Ước Linh thứ hai của hắn ta cũng là cấp SS, thậm chí trận đại hỗn chiến hôm tựu trường, hắn ta cũng từng liên thủ với Vu Dịch, tiếc là lại bị Trần Thư trực tiếp đánh gục.
- Ngươi? Tiểu Phương đó à!
Vẻ mặt Trần Thư hơi động, hắn mở miệng nói.
- Tín chỉ chuẩn bị để tỷ thí với ta, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Bây giờ hắn cũng không sợ bất kỳ Ngự Tú Sư Hắc Thiết Cấp nào nữa rồi, đến cả Ngự Thú Sư của gia tộc Long Giang cũng không đánh lại hắn nữa là.
- Ta đã chuẩn bị xong một ngàn tín chỉ!
Phương Khinh Trần mỉm cười nói tiếp.
- Nhưng ta có một điều kiện hơi quá mức!
- Ồ? Nói nghe xem nào!
- Ngươi đánh với bốn người chúng ta!
Phương Khinh Trần chỉ về phía ba người khác, ba người kia đều là thiên tài có Khế Ước Linh cấp SS.
Vu Dịch cũng là một trong số đó, lúc đầu hắn ta cũng hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại trở nên hưng phấn.
Nếu như là một đấu một, hắn ta chắc chắn không thắng nổi Trần Thư.
Nhưng nếu bốn người liên thủ thì chưa chắc được, bởi vì các kỹ năng đều rất cường đại nên các Ngự Thú Sư đánh nhau chưa bao giờ xuất hiện trường hợp lấy một địch nhiều cả.
Bốn người liên thủ là tám con Khế Ước Linh, có lẽ mỗi con đánh một kỹ năng thì Khế Ước Linh cũng đã bị thương nặng rồi.
- Bốn người?
Trần Thư nhướng mày, hắn còn cho là Phương Khinh Trần sẽ ngu xuẩn đến mức tặng không tín chỉ cho hắn nữa chứ.
- Không được, quá nhiều người, thân thể của ta không chịu nổi!
- ?
Những người còn lại khẽ nhếch miệng, ngươi nói nhảm gì đấy?
Trần Thư bình tĩnh, hắn cũng không nắm chắc mình có thể đánh thắng bốn người bọn họ cùng lúc.
Chỉ tính riêng bốn con Khế Ước Linh cấp SS thôi thì hắn cũng đã phải thận trọng quan sát rồi.
- Nhiều nhất là hai người thôi, nhiều hơn thì thôi!
Trần Thư cực kỳ thận trọng, một ngàn tín chỉ không phải là cải trắng, hắn cũng không muốn thua.
- Được! Nhưng thế thì chỉ có thể đánh cuộc năm trăm tín chỉ!
Phương Khinh Trần mở miệng nói, bốn người liên thủ, chỉ cần một người ra hai trăm năm mươi tín chỉ là được.
Nhưng bây giờ chỉ có hai người, hắn cũng không muốn ra năm trăm tín chỉ.
Sau một học kỳ, mọi người đều đã hiểu tầm quan trọng của tín chỉ.
- Tiểu tử ngươi thật khôn khéo!
Trần Thư sờ cằm nói tiếp.
- Qủa nhiên, người có thể thi đậu Hoa Hạ học phủ đều có chỉ số thông minh không thấp!
- Đương nhiên, ngoại trừ Vu thiếu!
- ?
Vu Dịch giật giật khóe miệng, miệng ngươi thật biết tổn thương người!
Phương Khinh Trần mở miệng nói.
- Vừa hay thứ bảy không có tiết!
Hai bên hẹn nhau rồi đồng thời kết thúc buổi học môn thực chiến ngày hôm nay.
Đa phần mọi người đều lộ vẻ chờ mong.
Xem náo nhiệt lại không mất phí, không xem thì uổng!
...
Trong túc xá, ba người vừa ngồi xem ti vi vừa ăn đồ ăn bên ngoài.
A Lương quay đầu nhìn sang.
- Trần Thư, ngươi có thể đánh hai người sao?
- Ngươi có thấy tội phạm Nam Giang ta sẽ ra trận mà không nắm chắc lần nào chưa?
Trần Thư nhún vai, hắn cũng không quan tâm lắm đến trận chiến ngày mai.
Mặc dù đám người Phương Khinh Trần rất thông minh, nhưng bọn họ cũng không thể đoán được thực lực thật sự của Trần Thư.
Mặc dù chỉ trải qua một kỳ nghỉ đông, nhưng thực lực của hắn lại tăng lên rất nhiều. Có hệ thống bên người, thực lực của hắn không bao giờ đến hạn.
Không trách được đám người Phương Khinh Trần tầm nhìn hạn hẹp, chỉ có thể nói hệ thống quá biến thái!
...
Sáng ngày thứ hai.
Ngự Thú Quán số 1, tràng tỷ thí số 002.
Lúc này đã có mấy trăm người tụ tập ở đây, gần như toàn bộ học sinh năm nhất đều đến đây xem.
- Vu Dịch, ta bảo này, ngươi không có lòng tin đến mức này sao?
Phương Khinh Trần quay đầu nhìn lại thì thấy Vu Dịch không hề có ý chí chiến đấu, khuôn mặt lộ vẻ chuẩn bị thất bại.
- Chúng ta là hai đánh một mà! Vu thiếu của ta!
- Bốn đánh một mới có cơ hội, hai đánh một…
Vu Dịch lắc đầu nói tiếp.
- Ngoài ra, ngươi cũng đừng gọi ta là Vu thiếu nữa, giờ mỗi lần nghe thấy xưng hô này, ta đều đứng tim!
Phương Khinh Trần nhướng mày hỏi.
- Ngươi chỉ cho phép tội phạm gọi ngươi như vậy thôi sao?
- Cút đi!
Vu Dịch cười mắng một câu, thật may chỉ cần ra hai trăm năm mươi tín chỉ, hắn còn có thể thua nổi.
Nửa giờ sau.
- Làm gì vậy! Sao giờ này rồi mà Trần Thư còn chưa tới?
Có người không nhịn được mà oán trách, chờ đợi là hành hạ người nhất.
- Một người đến cả tựu trường cũng có thể không đến, ngươi còn muốn hắn đến đúng giờ?
- Hình như cũng đúng…
Trên đài tỷ thí, Bạch Sắc Phượng Điểu và Băng Tuyết Lân Thú đang chơi đùa với nhau trong lúc đợi Trần Thư đến.
- Lão Phương, Phượng Điểu của ngươi lĩnh ngộ được kỹ năng lợi hại gì rồi?
Vu Dịch mở miệng hỏi.
- Nếu không sao tự nhiên ngươi lại chủ động khiêu chiến Trần Thư chứ?
- Kỹ năng nhỏ, kỹ năng nhỏ mà thôi!
Phương Khinh Trần cười cười, rồi cũng không nói gì nữa.
Khi bọn họ đã chờ được một lúc, cánh cửa tỷ thí tràng bị đẩy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận