Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 506: Ngày đầu tiên khai giảng đã mất ký túc xá

Trong khoảnh khắc đó, tất cả cây cối của Hoa Hạ học phủ cứ như sống dậy vậy, chúng trở thành tai mắt của Tần Thiên.
- Hửm?
Trần Thư đang đi dạo thì tự dưng dừng lại, cứ cảm giác như mình đang bị người khác nhìn trộm vậy.
Hắn nhìn tới nhìn lui, muốn xác nhận xem là ai thế nhưng lại không thể xác nhận được.
- Cảm nhận của hắn cũng nhạy cảm phết đấy.
Tần Thiên nói, không ngờ đối phương cảm nhận được ngay.
- Tội phạm ca, sao thế?
Vương Tuyệt không hiểu gì cả, hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được gì cả, chỉ tưởng Trần Thư bị làm sao thôi.
- Có người đang nhìn ta.
Trần Tư nói rất nghiêm túc.
- Chắc chắn là một tên biến thái, muốn chụp trộm ta để đưa lên mạng bán lấy tiền.
-...
Vương Tuyệt hơi mấp máy miệng, sao suy nghĩ của ngươi nó kỳ lạ thế?
- Khụ… khụ…
Tần Thiên trợn mắt lên, đương nhiên là lão đã nghe thấy những lời Trần Thư nói rồi, tên tiểu tử này dám mắng lão là biến thái.
Lão lắc đầu ngao ngán rồi dừng kĩ năng đó lại.
- Tần ca, sao thế?
- Không sao.
Tần Thiên nói.
- Những sinh viên khác của khóa này cũng rất xuất sắc, nói về những người khác đi.
- Vương Tuyệt ở thành phố Bắc Nguyên cũng là một hạt giống tốt đấy.
- Quả nhiên là có tên biến thái nào đó.
Trần Thư không còn cảm giác bị nhìn trộm nữa, xem ra đối phương đã thu hồi kĩ năng rồi.
Chập choạng tối, hắn và Vương Tuyệt ra ngoài ăn cơm rồi quy hoạch lại một chút tương lai của Hoa Hạ học phủ.
- Tội phạm ca, mai gặp nhé.
Hai người họ đi đến tòa ký túc số 16.
- Ấy?
Vương Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn, hắn ta lập tức cảm giác được điều gì không ổn.
- Tội phạm ca, cháy rồi.
- Có đến mức đấy không? Mới chém gió tí thôi mà cậu đã “cháy” rồi cơ à? Lần sau chúng ta quy hoạch cả vũ trụ thì chắc cậu tự thiêu luôn ấy nhỉ.
Vương Tuyệt chỉ vào tòa nhà ký túc xá, nói.
- Không phải, là cháy thật ấy!
Trần Thư hơi ngơ ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là thấy một tòa ký túc đang nghi ngút khói.
- Mẹ nó, cháy thật rồi à?
Trần Thư trợn tròn mắt lên, bảo.
- Ngày đầu mà đã dám phóng hỏa đốt nhà, ngầu đấy.
- Hình như là ở tầng ba đấy.
Vương Tuyệt đếm số tầng rồi lập tức quay sang nhìn Trần Thư.
- Tầng ba không phải tầng ta ở sao?
Trần Thư cười nói, ngay sau đó thì mặt hắn biến sắc.
- Con mẹ nó! Husky!
Hắn xông lên, xông thẳng vào tòa nhà. Lúc này dưới tầng có rất nhiều người đứng quanh, thế lửa lan ra rất nhanh.
- Mau ra đây, tòa nhà đang cháy mà.
- Có tội phạm phóng hỏa mọi người trốn ra trước đi, đừng lo tài sản ở bên trong nữa.
- Dùng Khế Ước Linh hệ nước để dập đi!
- Dập cái khỉ gì, đây là Hỏa Diễm Kỹ Năng cấp Hắc Thiết đấy.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, dự cảm không lòng dấy lên trong lòng Trần Thư.
Phòng 302 lúc này.
- Áu áu! Áu áu!
Con Husky nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng lại ném một Hỏa Cầu ra.
Thiên tính bị kìm nén lâu ngày cuối cùng cũng được phóng ra rồi.
- Cẩu ca, đừng kích động thế, đừng kích động.
Trong ký túc, có ba người đang ngồi ở trong góc, run lẩy bẩy.
Bên cạnh có một con Khế Ước Linh hệ nước, tuy rằng không thể dập tắt được lửa nhưng cũng đủ để bảo vệ họ tạm thời.
Đôi mắt thông minh của Husky nhìn về phía ba người đó, nó cũng không làm người ta bị thương, chỉ vừa nhảy vừa sử dụng kĩ năng, trông rất vui vẻ.
- Bụp!
Cửa ký túc bị đá bay ra.
- Husky trời đánh kia!
Trần Thư trợn mắt lên, vậy mà hắn lại để nó lại trong ký túc xá.
Hắn nhảy bổ vào Husky để đè nó ra, liên tục xoa xoa đầu nó.
- Nhảy Băng Cầu ra để dập lửa cho ta!
Husky áu áu một tiếng, Phong Nhận được bắn ra, chém đứt cả một chiếc ghế sô pha và cũng khiến thế lửa mạnh hơn.
- Mẹ nó chứ!
Trần Thư chỉ thấy đầu mình rất đau, con mẹ thế này thì giải quyết thế nào đây?
Đúng lúc này, một ngọn gió lạnh thổi tới.
- Phù phù phù.
Gió thổi đến đâu, lửa được dập tắt đến đó, rất hiển nhiên, độ mạnh của kĩ năng này không cùng cấp với ngọn lửa.
- Mẹ nó chứ, tên tiểu tử nào dám đốt nhà thế?
Túc quản đại gia mặc một chiếc áo ba lỗ đi đến, trên vai lão có một con chim nhỏ màu xanh lam, nó đang tạo ra gió lạnh.
- Đại gia, là hắn.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn ném luôn Husky ra ngoài.
- Áu áu.
Husky cũng ý thức được nguy hiểm rồi nên nhảy nhảy ra đằng sau lưng Trần Thư.
- Ta nói ta không phải Khế Ước Linh của ta thì ngài tin không?
Trần Thư cười gượng, muốn cố tìm cơ hội để sống sót.
- Tên tiểu tử nhà ngươi được đấy nhỉ, ngày đầu đi học mà đã đốt nhà cho vui hả?
Túc quản đại gia nhìn cả phòng ký túc, thấy đồ nội thất trong nhà đều bị phá hoại hết cả, vách tường cũng thành màu đen.
Lão hừ một tiếng, nói.
- Trong gió, trong mưa, trong phòng giám thị có người đợi ngươi đấy.
- Ta…
Trần Thư muốn giải thích một chút nhưng lại bị đối phương đưa đi luôn.
- Đại gia, đợi bọn ta với.
Ba người bạn cùng phòng của hắn cũng hét lên, lập tức hớt hải chạy theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận