Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 538: Nồi lẩu Trần Thư huy động từ quần chúng

- Lão Tạ, tối nay tới đây ăn lẩu đi, ngươi mang theo một ít thịt bò, thịt heo gì đó là được, mấy thứ khác đủ cả rồi.
- Tiểu Tinh, mang chút ít gia vị lẩu tới…
- Tiểu Vũ, còn thiếu mỗi rau, củ, quả của ngươi nữa thôi…
A Lương và Vương Tuyệt hơi liếc nhìn sang, thấy vậy thì cơ thể lập tức run rẩy, trong mắt lộ ra cực kỳ kinh ngạc.
Con mẹ nó, ngươi thật sự là… một nhân tài mà!
- Khiêm tốn, khiêm tốn thôi…
Trần Thư xua tay, tất cả chỉ là thao tác bình thường mà thôi.
- Các ngươi đều là những người có thiên phú, nhưng cũng cần phải nghiêm túc nghe giảng!
Lý Lăng ở trên bục giảng nhướng mày, lão ta lập tức trông thấy Trần Thư đang nghịch điện thoại.
- Vị bạn học kia, ngươi lặp lại những gì ta vừa mới nói xem nào.
Trần Thư nhìn quanh trái phải theo bản năng, hắn muốn nhìn thử là ai bị điểm danh.
- Đừng nhìn nữa, là ngươi đấy!
- …
Trần Thư ngẩn ra, hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mà đứng dậy rồi cúi đầu trầm mặc.
Lý Lăng đi tới, lão ta nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Trần Thư.
- Vừa nãy ta nói cái gì?
Trần Thư làm ra bộ dáng thành thật, hắn nói:
- Ừm… Lão sư, ta sai rồi…
- Sai ở đâu?
- Ta quên để lão Tạ mang cá viên tới…
- ?
Mắt của Lý Lăng trừng lớn. Con mẹ nó, ngươi đang nói cái quái gì vậy?
- Ngươi đang cảm thấy bản thân rất hài hước phải không?
Lý Lăng nói thấm thía:
- Mặc dù Bán Tương Triệu Hoán chỉ là một kỹ xảo nhỏ, nhưng cũng không dễ gì mà nắm giữ! Ngươi cho rằng có tay là làm được à!
- Ừm… Dường như thật sự là có tay thì làm được!
Trần Thư gãi đầu, chỉ thấy không gian phía trước nứt ra, một đôi mắt tràn ngập khôn ngoan xuất hiện.
- À hú!
Một cái đầu chó thò ra ngoài, lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
- Ngươi?
Lý Lăng giật mình, lão ta không ngờ Trần Thư có thể nắm giữ Bán Tương Triệu Hoán, hơn nữa Khế Ước Linh còn là một con Husky nữa chứ!
Nhưng một giây sau, biểu cảm của lão ta đột ngột thay đổi!
Chỉ thấy trong miệng Husky đang ngưng tụ ra ngọn lửa cháy hừng hực!
- Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì vậy?
- Tai nạn… Tai nạn mà thôi…
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn cưỡng chế thu hồi Husky về.
- Xem ra phải tìm chút thời gian giáo dục nó một chút…
Trong lòng Trần Thư nghĩ, nếu cứ tiếp tục để như vậy thì sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ bị Husky hại vào tù mất.
- Ngươi… Đừng nói nữa!
Cuối cùng, Lý Lăng lắc đầu rồi quay người rời đi.
A Lương và Vương Tuyệt giơ ngón tay cái lên.
- Ngươi thật là dũng mãnh!
Cho dù Trần Thư có giải thích như thế nào thì bọn họ đều nghĩ là hắn cố tình để Husky thả ra kỹ năng.
Tiết thứ nhất của môn Khế Ước Linh cứ như vậy mà kết thúc.

Lúc chạng vạng tối, Trần Thư đã chờ sẵn trên sân thượng của một tòa nhà ba tầng nhỏ.
- Chỗ ca tìm không tệ đúng không?
Trần Thư cười hì hì mà nói:
- Không gian yên tĩnh, hơn nữa cách trang trí rất tinh tế, vừa nhìn là biết đây là một nơi thích hợp để ăn lẩu!
A Lương gật đầu đồng ý:
- Đúng là không tệ, hơn nữa hình như vẫn chưa có ai tới đây lần nào cả.
Vương Tuyệt hỏi:
- Làm thế nào mà ngươi tìm ra chỗ này được hay vậy?
- Ta đăng hỏi trên một nhóm những người yêu thích ăn lẩu thì có một số lạ đề cử cho ta chỗ này.
Trần Thư lắc đầu rồi nói:
- Có thể là một trong số những người hâm mộ của ta cũng nên…
- Người hâm mộ của ngươi ư? Nhà tù nào vậy?
- Xéo đi!
Ba người vừa nói vừa bận rộn làm việc. Cuối cùng, bọn họ dùng gạch đỏ quây thành một vòng tròn, bên trong để một đống than củi.
- Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi gió đông nữa thôi!
Trần Thư nằm thoải mái bên cạnh Slime, đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
- Alo, Đại Lực, đến rồi à? Cứ đi thẳng vào đi, Phương Tư tỷ đã chào hỏi trước với gác cổng đại gia rồi! Ta chia sẻ định vị cho ngươi!
Mười lăm phút sau, Trương Đại Lực vác trên lưng một cái nồi lớn, trên tay là bát, thìa, hắn ta đi tới sân thượng của tòa nhà.
Trương Đại Lực thấy không có cái gì cả thì lập tức ngây ngẩn cả người.
- Mẹ nó! Không phải nói là đủ hết rồi sao?
- Đừng có gấp, lập tức tới ngay đây!
Trần Thư vô cùng nhàn nhã, bộ dáng như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trương Đại Lực ngay lập tức nhận ra được điều gì đó, hắn ta nói:
- Con mẹ nó, không phải ngươi lại chơi trò đi không đấy chứ?
Trần Thư mở miệng nói:
- Cái gì mà kêu là đi không chứ? Đừng nói lung tung! Ta ra cục gạch và than củi đấy thôi!
A Lương:
- Cục gạch không phải do ta góp sao?
Vương Tuyệt:
- Than củi là ta kiếm tới mà!
Ánh mắt của hai người cùng nhau nhìn lại, bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Thư.
Trần Thư bình tĩnh ho khan một tiếng rồi nói:
- Ta… Ta nghĩ ra ý tưởng nhé!
- Nào, giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau!
Trần Thư đứng dậy rồi nói:
- Bạn thân của ta, Thực Thần tương lai: Trương Đại Lực!
- Hai người bạn cùng phòng của ta, tội phạm quốc tế trong tương lai: A Lương và Vương Tuyệt!
- Con mẹ nó, ngươi mới là tội phạm đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận