Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1788: Muốn để ngài cùng thiên nhiên tiếp xúc thân mật

Sáng sớm hôm sau,
Trần Thư mơ mơ màng màng thức dậy từ trên giường, liếc mắt nhìn thấy Không Gian Thố ở bên cạnh đang nhàm chán nhảy nhót.
- Ừm…
Hắn gãi gãi đầu, dần dần tỉnh táo trở lại.
Còn những người khác, sáng sớm đã rời khỏi thành phố Nam Giang rồi, bắt đầu đi trên con đường trưởng thành của chính mình…
Trần Thư lại lấy ra hai bình Bạo Tẩu Dược Tề, lẩm bẩm:
- Cũng phải cho lão Tần và lão Liễu một bình…
Dựa theo sức mạnh của hai người bọn họ, ba mươi bình dược tề của chính phủ kia có khả năng sẽ không được phân cho bọn họ, nếu không có dược tề, khả năng bảo mệnh của bọn họ sẽ chẳng có.
Hắn lắc lắc đầu, cứ có cảm giác mình là viện trưởng nhà trẻ nhỉ…
- Còn có Phương thúc thúc và Trần bộ trưởng cũng giúp mình rất nhiều, lần nào xuất ngoại gặp nguy hiểm bọn họ cũng sẽ đến cứu mình…
Trong đầu Trần Thư lại bắt đầu nhớ đến những người cần dược tề, tự nói:
- Diệp Thanh, Thẩm Vô Song tạm thời chưa cần, bọn họ sắp về hưu rồi, cũng sẽ không ra tiền tuyến… Bên Tiểu Vũ chắc sẽ cần…
- Phải để lại cho bản thân hai bình… Cái này không thể thay đổi.
Trần Thư tính toán một chút, cuối cùng quyết định cho Phương Vệ và Trần Thanh Hải mỗi người một bình.
Về phần nhóm ba người Tiểu Vũ, dùng một bình là được rồi, dù sao khả năng gắp nguy hiểm cũng không cao.
- Dược tề đã chia xong rồi, có thể bắt đầu kỳ nghỉ rồi…
Trần Thư lấy ra một cái thắt lưng, bắt đầu đợi A Lương để xin hắn danh sách dị không gian thích hợp để đi săn.
Đối với hung thú mà nói, nó chẳng khách gì là danh sách tử vong cả…
Hắn vừa vào phòng khách, liền thấy người cha Trần Bình đang phấn khích xem TV.
- Cha, gì thế? Lại nghe được tin tức gì à?
- Người kế thừa của tiểu tử con lên TV rồi.
- Người kế thừa? Là sao?
Trần Thư nao nao? Nhìn về phía TV, nhất thời liền trợn tròn hai mắt.
- Chúng ta phải chúc mừng rồi, thế hệ tội phạm mới của thành phố Nam Giang xuất hiện rồi…
Chỉ thấy trên màn hình TV, một nữ sinh khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang đứng giữa sân khấu.
Dung mạo của nàng tinh tế, nụ cười tươi tắn, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm.
Mà điều càng làm người khác chú ý chính là , tay phải của nàng nắm nắm một túi phân, hình ảnh có vẻ tương đối hài hòa…
- Chết tiệt! Thanh Tuyết?
Trần Thư nao nao, chỉ nhìn thoáng sơ đã nhận ra người kế thừa do chính mình bồi dưỡng.
- Nàng làm gì vậy? Sao lại lên TV?
- Chuyện nhỏ thôi mà.
Cha Trần Bình liếc mắt nhìn hắn, bình thản nói:
- Chỉ lôi cho toàn bộ ngự thú sinh ở tất cả các trường cao đẳng của thành phố Nam Giang ra đánh một lần thôi à!
- ...
Trần Thư vừa nghe, nhất thời trong mắt tràn đầy ý cười.
Đây đúng là con đường mà hắn muốn đi…
- Tiểu tử ngươi còn cười!
Cha Trần Bình liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Người ta rõ ràng là một cô gái ngoan ngoãn, nếu như thật sự giống con, tương lai chẳng phải sẽ bị hủy hết hay sao?
- ...
Trần Thư nghiêm trang nói:
- Cha, cha nói gì vậy, cha thấy giờ con chẳng phải là thế giới đệ nhất thiên tài sao?
Trần Bình nao nao, nhưng cũng chẳng thể nào phản bác, lại nhắc nhở Trần Thư:
- Tiểu tử con dạy ngự thú thôi là được rồi, những thứ khác chúng ta đừng dạy nữa được không.
- Không được đâu!
Trần Thư khẳng định:
- Phải đồng bộ chứ ạ, nếu đã học kiến thức ngự thú của con, vậy chỉ có thể làm tội phạm thôi.
- ...
Cha Trần Bình lắc đầu, đang muốn nói gì đó, nhưng nháy mắt Trần Thư đã không thấy đâu.
Lão cười mắng một câu:
- Tên tiểu tử này…
...
Nam Giang Nhị Trung.
Trần Thư nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước Ngự Thú quán của nội bộ trường học.
Hắn liếc mắc liền nhận ra, hình ảnh trong TV chính là Ngự Thú quán của trường cũ.
Chỉ thấy phía trước vô cùng đông người, ít nhất cũng phải mấy trăm, nhưng đều ở bên ngoài Ngự Thú quán .
Nếu là bên trong, người tất nhiên sẽ đông hơn, mà đa số người đến đây đều vì muốn xem Vương Thanh Tuyết mà đến.
Bây giờ bởi vì nàng chiến thắng nên mọi người đều tràn ngập kích động và hưng phấn.
Đại tội phạm bọn họ không thấy được, nhưng chứng kiến sự trưởng thành của tiểu tội phạm, cũng là một trải nghiệm rất mới lạ…
- Nha đầu này nhân khí cũng cao gớm nhỉ?
Trần Thư nhíu mày, trong mắt có chút kinh ngạc, ngay cả hắn năm đó cũng không hừng hực như vậy.
- Anh bạn, ăn nói cẩn thận vào, đây chính là thế hệ tội phạm mới của Nam Giang đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận