Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1676: Phún Xạ đại quân sắp lên sóng (2)

- ...
Trương Đại Lực nuốt nước bọt, cuối cùng thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đổ gia vị bí mật của mình vào.
- Bùm.
Ngay lập tức, mùi của món ăn hắc ám đó tỏa ra.
Chưa đến một phút mà bên dưới đã có rất nhiều, đầy đủ các loại hung thú bình thường rồi.
- Những hung thú may mắn, là các ngươi rồi.
Trần Thư nhoẻn miệng cười, hắn đổ hết canh trong nồi vào biển mà không hề do dự.
Nhiệm vụ khẩn cấp bây giờ là phải lan truyền loại thuốc xổ này.
- Áu áu.
Ngay lập tức, hung thú bên dưới lập tức thi nhau vồ đến, thậm chí còn có chuyện đánh nhau để tranh giành.
Bây giờ chỉ có virus gốc của virus Phun Xạ thôi, đương nhiên là nó sẽ làm hung thú mất đi lý trí rồi.
Chỉ là chỉ trong chớp mắt mà cả vùng biển đã nhuốm một màu đỏ tươi.
Hung thú vẫn tiếp tục há thật rộng miệng của chúng ra, nuốt hết canh có màu hỗn tạp đó vào bụng.
Khoảng mười con đứng ở giữa trông cực kỳ hài lòng, cứ như cuộc đời làm hung thú của chúng vậy là viên mãn rồi vậy.
Cho dù thứ này có sức hút rất nghịch thiên nhưng thực ra nó chẳng có ích gì cả, cũng chẳng có gì hại cả.
Thế nhưng một giây sau đó thôi. Vô số con hung thú vồ đến, chia nhau ăn thịt tất cả những con hung thú vừa mới uống được canh.
Món đồ ăn hắc ám đó cứ như một loại năng lượng vật, không biến mất, chỉ di chuyển thôi.
Nhưng mà nhiều phút sau, hung thú ký sinh đã lên đến con số hàng ngàn.
Nhưng vì lưu truyền khoảng hai đến ba đời rồi nên sự lý trí trong ánh mắt của chúng đã dần xuất hiện.
Thé nhưng bọn chúng vẫn nhìn chằm chằm đám hung thú ấy, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Dù sao thì cho dù là săn bắt thì cũng phải cân nhắc đến sự khác biệt về thực lực giữa hai bên chứ.
Thế nhưng tình thế đó duy trì không lâu.
Một con hung thú biến dị Hắc Thiết Tam Tinh gầm lên một tiếng, cứ như đang truyền một thông báo gì đó đi vậy.
Một lát sau, hàng vạn con hung thú nhất trí với nhau. Chúng đồng thời phóng thích kỹ năng, ăn hết sạch hàng ngàn con hung thú ký sinh, chúng muốn nếm thử món ngon.
Cùng với sự lụi tàn của bọn chúng, lại có hàng vạn con hung thú hóa thành thể ký sinh mới.
Máu thịt của chúng lại trở thành một món ngon trong mắt những con hung thú còn lại.
Chỉ trong chớp mắt mà thuốc xổ hãng Tội Phạm cứ như một trận dịch bệnh vật, bắt đầu truyền đi.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Hàng vạn con hung thú cắn xé nhau, khiến vùng biển nhuốm đó, trông mà khiến người ta phải kinh ngạc.
- Không ngăn được nữa rồi.
Khóe miệng Trần Thư cong lên, cười lẩm bẩm.
- Phún Xạ đại quân sắp lên sóng rồi.
Grào!
Đúng lúc này, một tiếng gào thét khủng khiếp vang lên!
Chỉ thấy một Hắc sắc Long hà cực lớn đuổi đến, nó nhìn về Trần Thư ở phía xa xa, trong mắt chứa đầy sát ý.
- Sớm muộn gì cũng làm thịt toàn bộ các ngươi!
Trần Thư lạnh lùng liếc nó một cái, hắn hôm nay có thể đánh được vương cấp hung thú bình thường, lãnh chúa thì không chọc nổi.
Vút —
Hư ảnh màu đen vút đi, lao thẳng về phía Trần Thư mà đánh tới!
Trần Thư cười nhẹ một cái, trực tiếp biến mất không thấy bóng dáng.
Hắc sắc Long hà chỉ có thể oán giận nhìn nơi Trần Thư vừa rời đi, nhưng không biết phải làm sao.
Grào grào grào!
Lúc này, cuộc săn bắn phía dưới vẫn còn đang được tiến hành.
Hắc sắc Long hà thần sắc ngưng trọng, nó rít lên một tiếng, âm thanh phân tán đến các hung thú bình thường bên dưới.
Vô số hung thú bình thường run lên, chúng đã khôi phục lại lý trí, đương nhiên theo bản năng sẽ sợ hãi Hắc sắc Long hà kia.
Giây tiếp theo, mấy vạn hung thú bình thường phun ra chất độc có trong người, rời đi khỏi hải vực này cực nhanh.
Lãnh chúa Hắc sắc Long hà muốn rời đi, nhưng đôi mắt khẽ động, trong mắt chứa đầy sự chán ghét.
Chỉ thấy nơi hung thú rời đi ở xa xa, đang vừa đi vừa phun độc sang hai bên.
- Ăn xong rồi? Đây là hệ tiêu hóa nghịch thiên gì vậy?!
Nó chạm chạm hai cái càng lớn, đi về hướng nơi Trần Thư rời đi, không để ý đến đám mãnh thú đang phun độc kia…...
Nó của lúc này, vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc…...
......
- Trần Bì, giờ chúng ta làm gì đây?
Đại Lực hỏi, tâm trạng có chút hưng phấn.
Bây giờ hắn ta hưng phấn như lúc nhỏ chơi tạt phân vậy…...
- Làm gì hả? Đương nhiên là chạy rồi!
Trần Thư vỗ vỗ tiểu Hoàng nói:
- Ngươi cũng không muốn bị phân bao quanh đúng không?
- Òm ọp .
Tiểu Hoàng tăng nhanh tốc độ, chạy thẳng về hướng liên minh Tự Do.
Hắn cũng không quan tâm con đường này có an toàn hay không, chỉ lựa chọn con đường ngắn nhất trở về!
Chỉ cần không đụng phải Thú Hoàng thì hắn sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì cả.
- Hửm? Xảy ra chuyện gì?
Trần Thư cúi đầu đọc tin tức, khuôn mặt dần trở nên ngưng trọng và lo lắng.
Không có thần kỹ của hắn, đám người Liễu Phong chẳng khác nào gặp nguy hiểm cả, chỉ có thể dùng sức mạnh bản thân để phá vòng vây!
Đại Lực vội vàng hỏi:
- Thế nào?
- Đám Lão Liễu bị hung thú tập kích!
Trần Thư vẫn thoải mái nói tiếp:
- Nhưng đã được giải quyết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận