Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 948: Quy tắc thứ hai của tội phạm (2)

Mặc dù Tiểu Tinh không tốt lắm về các khía cạnh khác, nhưng hắn ta chắc chắn là người tiên phong trong lĩnh vực quần áo bệnh nhân tâm thần!
Trần Thư cả người như con cá đang bơi, lao thẳng xuống đáy đảo Thánh Ngự.
...
Bên dưới đảo Thánh Ngự.
Một Hắc Sắc Sa Ngư đang di chuyển chậm rãi, xung quanh cơ thể có một lớp bảo hộ màu đen, ngăn cách với nước biển, khiến nó trở nên vô hình.
- Cuối cùng cũng đến rồi!
Nam nhân mặc áo choàng đen tự lẩm bẩm, phải mất cả tháng mới đến nơi thành công.
Càng đến gần đảo Thánh Ngự, tốc độ di chuyển của hắn ta càng chậm lại.
Bởi vì trên đảo kia đang có Khế Ước Linh Vương Cấp giám sát.
Hắn ta chỉ có thể chờ kỹ năng của Hắc Sa hết thời gian hồi chiêu mới có thể tiến lên một chút, hơn nữa cũng không dám đi quá nhanh, kẻo đám người Trần Thanh Hải nhận ra.
Nam nhân mặc áo choàng đen đi đến một cửa hang của hòn đảo.
Có lớp bảo hộ ngăn cách, cho dù là Khế Ước Linh Vương Cấp thăm dò hay trải rộng thiết bị khoa học cũng không thể nhìn thấy sự tồn tại của Hắc Sa.
Hắn ta cưỡi con cá mập, trực tiếp tiến vào trong cửa hang.
Trong đó lởm chởm vách đá, nhưng có một thanh quang nhàn nhạt.
Ngay lúc này, Hắc Sa đột nhiên dừng lại.
Lớp bảo hộ màu đen dần trở nên lờ mờ như ẩn như hiện, hiển nhiên là thời gian kỹ năng đã kết thúc.
Trên cơ thể nó xuất hiện một lớp bảo hộ màu xanh, lớp vỏ này cũng che đi hơi thở, nhưng bản thân nó lại không thể di chuyển được nữa.
Nam nhân mặc áo choàng đen nín thở, cũng không dám nhúc nhích, sợ sẽ bị phá giác.
Mười phút đồng hồ sau, Hắc Sa lại phóng xuất lớp bảo hộ màu đen, phi thẳng xuống vực sâu.
Dần dần, một màn sương trắng mờ ảo hiện ra phía trước.
Nhìn thấy cảnh này, thân thể nam nhân mặc áo choàng đen chấn động, trong mắt có vẻ đại hỉ.
Khi hắn ta tiến về phía trước, sương mù trắng xóa dần dần dày đặc, như hòa vào với nước biển, trông vô cùng kỳ quái.
Ngay lúc này, Hắc Sa dừng lại, đã đến chỗ cần tới.
Chỉ nhìn thấy một Không Gian Thông Đạo xuất hiện trước mặt, sương mù trắng xung quanh chính là đặc thù của Thông Đạo.
Nam nhân mặc áo choàng đen không do dự, trực tiếp bước thẳng vào Thông Đạo.
Ngay sau khi hắn ta rời đi một lúc, nước biển xung quanh Thông Đạo dao động, như thể có một sinh vật vô hình.
- Phía dưới lại có một cái Dị Không Gian sao?
Trần Thư đang ẩn thân dừng lại, cách người mặc áo choàng đen trước mặt không xa, nhưng cả hai đều không nhìn thấy nhau.
Một là vì kỹ năng, hai là vì Dược Tề.
- Chẳng trách thiết bị giám sát ở đây lại nhiều như vậy, quả nhiên có bí mật!
Trần Thư nhìn vào Thông Đạo, lẩm nhẩm:
- Chẳng lẽ là phía chính phủ cho tuyển thủ bọn ta trứng màu?
- Nhất định là như vậy, ta nhất định phải lấy được để không phụ lòng mong đợi của mọi người!
Hắc nhếch miệng cười, không do dự liền tiến vào trong Dị Không Gian.
Nhìn sang chỗ khác một cái là Trần Thư đã đến một hoang đảo rồi.
- Hửm?
Ánh mắt Trần Thư đầy vẻ cảnh giác, hắn liên tục nhìn xung quanh để đánh giá tình hình.
Đã là Dị Không Gian thì chắc chắn phải có hung thú.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Phía trước chẳng có hung thú nào cả, chỉ có một tấm màn khổng lồ màu xanh nằm ngang giữa trời, trông nó như không có giới hạn gì vậy, không cho phép sinh vật nào tiến bước cả.
Đúng lúc này, hắn giật mình một cái, thậm chí là phải lùi lại mấy bước.
- Con mẹ nó, có người!
Hắn thầm cảm thán trong lòng rồi nhìn chằm chằm vào người mặc hắc bào đang đi đến kia. Cứ như người đó là đột nhiên xuất hiện vậy.
Không trách được tại sao hắn lại bất ngờ như vậy, theo bình thường thì loài người đâu có khả năng ẩn mình hay di chuyển tức thời đâu.
Người mặc hắc bào trước mắt này, thực sự rất kỳ lạ.
- Mặc trông bệnh hoạn thế này, chắc chắn không phải người tốt đẹp gì.
Trần Thư vuốt vuốt bộ đồng phục bệnh nhân tâm thần của mình, nói.
- Bắt buộc phải bắt được hắn ta.
- Con mẹ nó, chọn gì bây giờ?
Người mặc hắc bào vẫn không ý thức được việc mình đã bị lộ, chỉ đứng yên nhìn bệ đá ở phía trước thôi.
Trên bệ đá có ba nút ấn, lần lượt có màu đỏ, vàng, xanh lam.
Bên trên đó có chú thích.
- Ngươi là người của phía chính phủ Hoa Quốc, hãy ấn nút màu đỏ để loại bỏ màn chắn.
- Ngươi là người vô tình đến đây, hãy ấn nút màu xanh lam để loại bỏ màn chắn.
- Ngươi là người xâm nhập vào đây nhưng không muốn mình bị lộ, hãy ấn nút màu vàng để loại bỏ màn chắn.
Người mặc hắc bào đó ngơ ra, hắn ta chưa bao giờ nghe nói về thứ này.
Thế nhưng thực ra, khi hắn vừa mới đến gần bệ đá đó thì đã bọ lộ rồi, thậm chí là đến cả kĩ năng tàng hình mất hiệu quả rồi cũng không biết.
Ba nút ấn, chỉ được dùng để kéo dài thời gian thôi.

Lúc này, tiếng chuông cảnh báo vang lên trên đảo Thánh Ngự. Tiếng chuông đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên hòn đảo.
Trần Thanh Hải và Diệp Vũ, hai người họ đã bay lên không trung rồi, trông họ đầy vẻ bất ngờ.
- Cơ quan do ông già thiết kế bị động vào rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận