Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 394: 360 ngày nghỉ, hợp tình hợp lý (1)

- Tiểu Hoàng rốt cuộc là sao?
- Gà mái!
Trần Thư nhún vai, bộ dạng không biết gì.
Phụ thân mở miệng nói:
- Tiểu tử ngươi có phải cho nó ăn linh đan diệu dược gì không, nếu không sao Tiểu Hoàng lại lưu lạc đến loại kết cục này?
Trần Thư nghẹn lời rồi, cái gì gọi là lưu lạc?
Hắn đảo mắt, đang muốn mở miệng, lập tức bị cắt ngang.
- Dừng.
Phụ thân nói:
- Ta nhìn ánh mắt của ngươi là biết sắp bắt đầu nói bừa rồi! Nói thật cho ta.
- Được rồi, ta thừa nhận.
Trần Thư thở dài, nói:
- Ta hack.
- Bớt nói linh tinh thôi.
- Thật mà.
Hai cha con lại tranh luận không ngừng, Trần Thư thở dài.
Thời buổi này, nói láo không ai tin, nói thật cũng không ai tin, vậy tìm ai để nói lí lẽ đây?
Cuối cùng, mẫu thân cắt ngang cuộc tranh luận của hai người.
Người một nhà tụ lại với nhau, hoà thuận vui vẻ ăn cơm trưa.
Mẫu thân mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, nhi tử, sắp thi đại học rồi, lúc nào thì về trường học.
Trần Thư ngẩn ra, trước mắt không ngờ xuất hiện mục chọn.
Mục chọn một: Trở lại trường học, nỗ lực học tập, thi đại học thật tốt, tương lai mới có một công tác tốt. Phần thưởng hoàn thành: Ba bình dược tề sức bền cấp Hắc Thiết.
Mục chọn hai: Trực tiếp mở trạng thái ngày nghỉ! Phần thưởng hoàn thành: Bạo tạc dược tề +2
mục chọn ba: Từ bỏ thi đại học, nhận lời mời làm bảo vệ khu nhà, bớt đi đường vòng mấy chục năm so với người khác, cuốn chết bạn cùng lứa tuổi! Phần thưởng hoàn thành: Một lọ dược tề trí tuệ cấp Bạch Ngân.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, thứ ba là mục chọn vớ vẩn gì vậy?
Hắn trực tiếp tỏa định mục chọn thứ hai, có dược tề mà hắn ngưỡng mộ, lại được hưởng thụ ngày nghỉ, hoàn toàn là nhất cử lưỡng tiện!
- Lão sư nói ta quá mệt mỏi rồi, cho ta nghỉ ngơi thêm.
Ăn xong cơm trưa, Trần Thư bắt đầu hưởng thụ ngày nghỉ tuyệt vời.
Về phần đến trường, đã sớm bị hắn quên sạch.
Ngày 20 tháng 5.
Trần Thư đang ngủ trưa, một cú điện thoại gọi tới.
- Trần Bì, ngươi rốt cuộc đang làm gì thế? Không đi học à?
Thanh âm rít gào của Thẩm Vô Song truyền đến.
Hắn vốn tưởng rằng Trần Thư có việc về nhà, kết quả thằng ôn này là căn bản không tới trường.
Trần Thư nghiêm túc nói:
- Nghỉ phép!
- Con mẹ nó sắp thi đại học rồi, còn nghỉ cái gì.
- Nghỉ quán quân!
- ???
Thẩm Vô Song lập tức trầm mặc, ngươi không ngờ lại tự cho mình được nghỉ?
Hắn hít một hơi thật sâu, bình phục lửa giận trong lòng, nói:
- Hay là lịch quốc gia sang năm ngươi đi viết đi.
- Quốc gia không mời ta, bằng không ta nhất định tự mình đến viết, một năm nghỉ ba trăm sáu mươi ngày, ta cảm thấy là hợp tình hợp lý.
- Ngươi thật sự có bệnh rồi.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Mau đến trường đi, hôm nay phải làm chứng nhận thí sinh! Nếu bỏ qua, chắc Nam Giang Thị sẽ chôn sống ngươi đó.
Nam Giang Thị vất vả lắm mới xuất hiện một mầm mống tốt.
Kết quả lại trực tiếp bỏ lỡ thi đại học, thế không phải là thuần vô nghĩa à?
- Ờ ờ.
Trần Thư thu thập một phen, vừa hay hai ngày trước đã hoàn thành phần thưởng của mục chọn hệ thống, có được một bình dược tề phát nổ mà mình mong muốn.
Hắn thong dong bình tĩnh, ưỡn ngực ngẩng đầu đi tới trường học.
Quán quân phải có phong phạm của quán quân chứ?
- Chào Trần Thư học trưởng!
- Chào Trần Thư học trưởng!
Vừa bước vào trường học, lập tức có học sinh đi ngang qua vấn an hắn, trong mắt tràn ngập sùng kính, thậm chí có người lấy ra di động chụp ảnh.
- Ừ! Chào mọi người.
Trần Thư chắp tay sau lưng, trong nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng.
Hứng thú vừa nổi lên, hắn bắt đầu đi dạo ở vườn trường, mỗi người nhìn thấy hắn đều chủ động vấn an.
Trần Thư hiện tại thực sự quá nổi tiếng, quả thực giống như đại minh tinh, ít nhất thì là nổi tiếng ở Nam Giang Thị.
- Chào chào.
Trần Thư gật đầu, cảm thấy đã bước lên đỉnh phong của nhân sinh.
Bốp!
Bỗng nhiên, Trần Thư trực tiếp trúng một bạo lật!
- Ai? Dám động tới Nam Giang Hãn Phỉ ta?
Trần Thư xoay người, lập tức thấy khuôn mặt âm trầm đến sắp đổ mưa to của Thẩm Vô Song.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Con mẹ nó đi làm chứng nhận thí sinh, tinh vi cái gì?
Trần Thư có thiên phú thì có thiên phú, nhưng có bệnh cũng thật sự là có bệnh.
- Cả lớp còn thiếu mỗi mình ngươi, ngươi có làm không?
- Làm làm!
Trần Thư đi tới vị trí làm chứng nhận thí sinh, lúc này học sinh trong lớp đều đang chờ hắn.
- Chào các vị! Vất vả rồi.
Trần Thư chắp tay sau lưng, giống như lãnh đạo đi thị sát.
Là người mạnh nhất lớp, ra sân cuối cùng thì có vấn đề à?
Hắn đi tới phía trước nhân viên công tác, đưa vào các loại tin tức của mình.
Ngay sau đó nhếch miệng cười, chụp một tấm ảnh vô cùng rực rỡ.
- Các vị ôn tập tự do đi.
Thẩm Vô Song mở miệng nói, lại gọi Trần Thư tới:
- Ngoài ra, đoạn thời gian này ngươi thành thật một chút cho ta! Không cho phép làm ảnh hưởng tới việc học tập của những người khác! Nếu thật sự nhàm chán, ngươi trở về nhà đi.
Hắn thật sự lo lắng Trần Thư lại gây sự, đến lúc đó hắn vào đại học, những người còn lại toàn bộ đều thi rớt, vậy không phải là vô nghĩa à?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận