Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 949: Con mẹ ngươi làm thật luôn đấy à?

- Lão Trần, có chuyện gì xảy ra vậy?
Liễu Phong cũng bước tới, một cách rất vội vàng, tiếng cảnh báo ở xung quanh khiến người ta thấy rất bất an.
- Xảy ra chuyện rồi!
Trần Thanh Hải cau mày lại, nói.
- Lão Liễu, ngươi thông báo cho chính quyền, có người xâm nhập vào Không Gian Cấm Kỵ.
- Lão Diệp, qua đó xem trước đi.
Nói rồi, hai người họ nhảy xuống đáy biển, chạy thẳng xuống phía dưới đảo Thánh Ngự.
- Không gian Cấm Kỵ?
Liễu Phong hơi ngơ ra, hiển nhiên là hắn ta chưa hề nghe nói về việc này, thế nhưng trông họ hoảng hốt vậy nên đương nhiên hắn ta cũng rất coi trọng việc này, vội vàng quay vào trong phòng, chuẩn bị thông báo cho chính quyền
- Không phải là do Trần Bì gây ra đó chứ?
Hắn ta vừa nghĩ đến từ kẻ xâm nhập là sẽ bất giác liên kết chuyện đó với Trần Thư.
...
Dị Không Gian bên dưới đảo Thánh Ngự.
Người mặc hắc bào đó vẫn do dự mãi, phân vân mãi.
Khi hắn ta sắp đưa ra quyết định thì.
- Tít tít.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó là một tiếng động lớn, bệ đá đã bị nổ.
...
Bùm bùm!
May mà Hắc Sắc Sát Ngư dưới chân hắn sử dụng kỹ năng kịp thời nên đã chắn được mấy mảnh đá vỡ ra.
- Con mẹ nó ta mắc bẫy rồi sao?
Khóe miệng hắn ta giật giật, cuối cùng thì cũng hắn ta cũng ý thức được việc mình đã bị chơi một vố rồi.
- Sợ là có người sắp đến rồi.
Hắn ta không do dự một chút nào cả, ánh sáng màu đen phủ lên người Sát Ngư, nó cố xông về phía chiếc màn chắn màu xanh phía trước.
Ấy vậy mà Sát Ngư lại không hề bị ngăn lại, nó xuyên qua được tấm màn luôn.
- Ơ, thế này…
Khóe miệng hắn ta giật giật, không ngờ màn chắn trước mặt mình là giả. Kiểu chơi đùa với trí thông minh của người khác thế này khiến hắn ta tức đến mức muốn thổ huyết.
Người mặc hắc bào đó không muốn tàng hình nữa, hắn ta xông thẳng về phía trước.
Xuyên qua được màn chắn rồi, xung quanh vẫn là một vùng hoang vu, không có bất cứ con hung thú nào cả.
- Quả nhiên là ở đây.
Người mặc hắc bào đó nhìn cảnh phía trước mình, trông hắn ta rất phấn kích.
Từ xa, một màn sương dày như muốn che phủ cả mặt trời xuất hiện, hình như trong nó có gì đó rất nguy hiểm.
Đó là Không Gian Cấm Vụ!
Chẳng trách chỗ này không có hung thú, sợ là chúng đều bị Cấm Vụ nuốt mất rồi.
- Loạn thế sắp bắt đầu.
Người mặc hắc bào cười một cách rất đáng sợ, lấy ra từ trong túi một viên ngọc màu đỏ, trong đó, hình như có máu tươi đang chảy.
- Dùng máu của thiên tài Hoa Quốc để mở màn thời đại mới thôi nào.
Viên ngọc đỏ trong tay hắn ta bay lên giữa không trung, hình như nó chứa đựng rất nhiều năng lượng kỳ lạ.
Tự dưng, người mặc hắc bào giật mình một cái, bên cạnh hắn ta có bốn con Khế Ước Linh xuất hiện.
Hắn ta là một Vương Cấp Ngự Thú Sư.
Năm con Khế Ước Linh gầm lên một tiếng, chúng đứng xung quanh viên ngọc đỏ đó, muốn nuốt lấy viên ngọc. Thế nhưng vì mệnh lệnh của chủ nhân nên chúng chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên đó.
Viên ngọc màu đỏ tỏa ra ánh sáng, tạo ra năm tia sáng màu đỏ, liên kết với cơ thể của năm con Khế Ước Linh.
Ánh mắt Khế Ước Linh có vẻ rất yếu ớt, thế nhưng ánh sáng từ viên ngọc thì lại ngày càng chói mắt.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn cả là Cấm Vụ xa tận nơi chân trời kia đang bắt đầu biến đổi, nó như sống dậy vậy, bắt đầu di chuyển về phía viên ngọc đỏ.
- Grao!
Khi Cấm Vụ đang di chuyển, có tiếng gầm nhẹ truyền ra từ bên trong đó, một con vật có móng vuốt màu đen khổng lồ dần hiện ra.
Hình như đó là một con hung thú đang muốn thoát ra, thế nhưng nó lại bị Cấm Vụ giam cầm lại.
Ánh sáng của viên ngọc màu đỏ dần trở nên chói mắt, chỉ một lát sau thôi, nó như đạt đến mức cực đại rồi vậy.
Năm con Vương Cấp Khế Ước Linh yếu lắm rồi thế nhưng ánh mắt của chúng thì vẫn đầy vẻ phấn khích.
- Cấm Vụ, hiện thế!
Người mặc hắc bào nói nhỏ một tiếng, viên ngọc màu đỏ đó xông vào Cấm Vụ ở phía trước, cứ như nó được triệu hồi qua đó vậy.
Thế nhưng khi mọi chuyện sắp thành công thì viên ngọc hình như đã bị thứ gì đó giữ lại.
Một giây sau đó, nó biến mất.
Cùng lúc đó, Cấm Vụ lập tức bình thường trở lại.
- ??
Người mặc hắc bào trợn tròn mắt lên, trông hắn ta ngơ ngác vô cùng.
Hắn ta đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng nhưng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này.
Khi sắp thành công rồi thì lại bị người khác trộm mất sao?
- Chẳng lẽ đây chính là báu vật chí tôn mà hệ thống nói?
Trần Thư vuốt cằm, một tiếng hét giận dữ vang lên.
- Trả Huyết Mạch Châu cho ta.
Người mặc hắc bào đó trông như sắp phát điên rồi vậy, hắn ta thậm chí còn quên mất mình là Ngự Thú Sư, vồ thẳng tới.
- Con mẹ nó, thuốc mất tác dụng rồi sao?
Trần Thư nhướng mày rồi lại uống một ngụm Ẩn Thân Dược Tề, biến mất ngay tại đó.
Người mặc hắc bào rất kinh ngạc, hắn ta nhìn xung quanh, đang định nói gì đó nhưng lại bị ngắt lời.
- Trên người còn bảo vật gì nữa, tự nộp ra đi.
-???
Người mặc hắc bào vẫn hơi ngơ ngác, con mẹ nó ta đang bị cướp sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận