Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 691: Khi ngươi nhìn chăm chú vào Husky…

Lôi Viên gầm lên, song chưởng mạnh mẽ đập xuống, đánh trọng thương hai con hung thú Hắc Thiết Cấp.
Cuộc chiến lập tức trở nên vô cùng quyết liệt dữ dội.
Tuy rằng sức chiến đấu của năm người mạnh mẽ nhưng vẫn bị hung thú phá vỡ phòng tuyến.
- Trông cậy vào ngươi đấy!
Trần Thư vỗ đầu chó của Husky, rời khỏi lưng chó.
- Hú!
Husky như được giải phóng, phóng ra kỹ năng Phân Thân.
Husky cùng nhìn về phía bầy hung thú đang công kích đến, trong mắt tràn ngập vẻ miệt thị như một vị vua!
- Gừ!
Hung thú gầm thét, mấy kỹ năng Hỏa Diễm ào ào đập tới.
Đám người nhịn không được hoảng hốt hô lên, thậm chí còn nhắm chặt hai mắt lại, không muốn nhìn thấy một màn máu tanh.
- Hú hú hú!
Hai con Husky cùng nở nụ cười, lập tức dùng Cuồng Sa Phi Thạch.
Rầm rầm rầm!
Khoảng mười khối Cự Thạch rơi xuống, trực tiếp giết chết hai hung thú Hắc Thiết Cấp trong giây lát.
Mà thân thể bọn chúng cũng cùng biến mất tại chỗ, phát động kỹ năng chuyên môn Cẩu Ảnh Mê Tung.
Bản thể Husky đi đến trên đỉnh đầu của một Hắc Thiết Cấp Biến Dị hung thú, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ khinh miệt.
- Hú!
Tứ chi nó điên cuồng lôi kéo lớp lông của hung thú, vừa nhìn đã thấy đau da.
- Grao!
Hung thú nổi giận, lại một lần nữa tung ra kỹ năng.
Nhưng mà kỹ năng này lại đánh hụt, chỉ để lại một Hắc Sắc Thụ Đằng, kéo chặt lấy nó.
- Hú!
Trong khoảnh khắc, từng hành động của hai Husky đều thuận buồm xuôi gió, thân thể biến ảo vô cùng quỷ mị.
Hung thú đáng thương bị Cẩu Ảnh Mê Tung của Husky đùa giỡn trong lòng bàn tay.
- Gừ!
Tâm lý của hung thú biến hóa vi diệu.
Không nói đến kỹ năng bạo lực của Husky, tiếng chó sủa đáng ghét còn khiến bọn chúng phát điên hơn.
- Bà mẹ nó, đây là loại chó gì vậy? Không bình thường chút nào…
Đám người dần ổn định lại, trong lúc nhất thời có người thật sự lấy điện thoại ra quay lại.
Thân hình của Husky thật sự quá uyển chuyển giống như đang trêu đùa hung thú vậy.
Sau đó lại có một hung thú nữa chết đi, thực sự không chịu nổi hai con Husky thay phiên nhau oanh tạc.
Khi thấy tình hình sắp ổn định, mấy chục khỏa Hỏa Cầu vô cùng điên cuồng đánh đến, trực tiếp đập vào Lôi Điểu trên bầu trời.
- Phụt phụt!
Lôi Điểu lắc lư bờ mông, phun nước miếng như điên xuống phía dưới.
Chỉ thấy trên đầu một Cự Tích đã ướt đẫm, trong mắt có lửa giận không kiềm chế được.
Nó là Lãnh Chúa của các hung thú, không bị Trùng Điệp tìm ra nhưng lại bị Lôi Điểu ép phải ra ngoài.
Vốn dĩ nó muốn ẩn nấp trong đám hung thú, muốn tấn công bất ngờ kết quả là nó bị con Lôi Điểu như bị bệnh điên cuồng nhổ nước miếng vào…
- Hỏa Tích Lãnh Chúa ở Dị Không Gian?
Trần Thư thoáng cái đã lập tức nhìn thấy Cự Tích kia, thân thể không nhịn được mà chấn động.
Ngay vào lúc hắn đang muốn chạy trốn thì đột nhiên phát hiện ra điều không phù hợp.
- Không đúng, không mạnh như vậy! Chẳng lẽ là ấu niên kỳ?
Đôi mắt của hắn sáng lên, lập tức muốn đánh ra một quyền thật mạnh!
- Cha ngươi dám đuổi giết ta, hôm nay ta sẽ để đứa con nhỏ này của ngươi phải trả giá thật đắt!
Trần Thư ở trong Dị Không Gian bị Hỏa Tích Lãnh Chúa đuổi giết cả ngàn vạn dặm, cuối cùng hôm nay cũng có thể trả thù.
- Husky, cho nó chết non đi!
- Hú!
Hai con Husky lập tức nhìn về phía Tiểu Hỏa Tích.
Một Hỏa Cầu phun ra, thân thể Husky lại thuấn di lần nữa, đi thẳng đến trên đỉnh đầu Trần Thư…
- Mẹ nó!
Chỉ thấy Husky mặt mày hiền lành nhìn hắn, trong miệng lại ngưng tụ một khối Băng Cầu.
Mặt Trần Thư ngay lập tức trở nên xanh ngắt.
Ầm!
Tay phải của hắn nắm thành quyền, một quyền đánh ra, cưỡng ép thay đổi phương hướng của đầu chó, Băng Cầu phun vào trên mông Lôi Viên.
- Grao!
Mặt mũi Lôi Viên tràn đầy ủy khuất, không hiểu vì sao mình nằm không cũng bị trúng đạn.
- Nhầm lẫn, nhầm lẫn…
Trần Thư cười cười, đang muốn dạy dỗ Husky một chút thì thấy nó đã sớm biết mất, đi đến bên cạnh Hỏa Tích.
Hai Husky đồng loạt ra tay, đủ loại kỹ năng oanh tạc đánh ra.
- Gừ!
Hỏa Tích Lãnh Chúa giãy giụa gào thét, không có cách nào đối phó với hai con chó này.
Ầm ầm!
Trong chốc lát, hai đạo Tử Vong Hỏa Trụ phun ra, bắt đầu nướng toàn bộ Dịch Tích lên.
Cùng lúc đó, có Ngự Thú Sư qua đường cũng ra tay, về cơ bản đám hung thú còn lại đều đã được giải quyết.
- Grao!
Trong mắt Hỏa Tích đầy vẻ không cam tâm, nó đã tỉ mỉ bày kế tập kích, không ngờ kết quả lại nát như vậy!
Trong chốc lát, đôi mắt nó xuất hiện lửa cháy hừng hực, một khí tức cực nóng tỏa ra làm người ta thấy bất an.
- Hả? Muốn liều mạng à?
Trần Thư ngẩn ra, ngay sau đó liền dùng hai tay ôm ngực, dáng vẻ như muốn xem kịch vui.
Ầm ầm!
Một tràng lửa lớn đột nhiên xuất hiện, uy thế đáng sợ vô cùng, thậm chí lan ra đến tận phía nhà ga.
Ngay vào lúc đám người hốt hoảng thì ngọn lửa lại đột nhiên biến mất.
Mà Hỏa Tích Lãnh Chúa sớm đã không còn ở tại chỗ…
- Vù vù!
Hỏa Tích Lãnh Chúa chạy cực nhanh, trong mắt có ý khinh miệt, không khỏi cảm thấy ưu việt vì chỉ số thông minh của mình.
Một kỹ năng đơn giản liền có thể giúp nó thành công trốn thoát, đúng là không đơn giản!
Nhưng mà hết thảy đều đã bị Trần Thư nhìn thấu…
- Sao trên lưng lại có thứ gì đó nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận