Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 900: Không thể giết Lãnh Chúa nên ngươi không thể làm gì khác hơn là đi săn Quân Vương

- Ngươi giết chết tất cả mười hai con ư?
- Hình như cũng không nhiều lắm thì phải?
Trần Thư gãi đầu rồi nói:
- Chỉ là một ít lâu la thôi mà.
- ...
Mọi người đều hắc tuyến đầy đầu. Ngươi ra vẻ hết luôn rồi thì bọn ta còn ra vẻ được cái gì nữa đây?
- Rốt cuộc ngươi làm được bằng cách nào vậy?
Chu Uyên mở miệng dò hỏi, cho dù hắn ta đích thân đi săn thì cũng chưa chắc có năng suất cao như vậy được.
- Thật ra cũng đơn giản lắm, chỉ cần ba bước là làm được thôi!
Trần Thư nghiêm túc nói:
- Tìm ra Lãnh Chúa, giết chết Lãnh Chúa rồi đóng gói tài liệu là được…
- ...
Mọi người lại bị làm cho trầm mặc thêm lần nữa. Ngươi đang bỏ voi vào tủ lạnh đấy à? (1)
(1) Câu trả lời của Trần Thư lấy từ một câu đố vui trên mạng: Làm thế nào để bỏ một con voi vào tủ lạnh? Đáp án là Bước 1: mở cửa tủ lạnh ra; Bước 2: Cho con voi vào trong tủ lạnh; Bước 3: Đóng cửa tủ lạnh lại.
- Không thể nào, con mẹ nó, mới hai tháng thôi mà!
Giang Đa Dư vẫn có điều không hiểu mà nói:
- Không phải là ngươi mua trước rồi đấy chứ?
Hiện giờ Bạch Ngân Lãnh Chúa đang ra lệnh cho tiểu đệ tấn công Bắc Ngự Chi Thành, bởi vậy cho nên số lượng tiểu đệ ở bên cạnh không nhiều lắm, điều này làm cho việc săn bắn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù có là như vậy đi chăng nữa thì Bạch Ngân Lãnh Chúa cũng không dễ giết đến thế được.
Trần Thư nhún vai, hắn hiểu sự nghi ngờ của bọn họ nhưng lại không giải thích cái gì.
Những người khác đi săn Bạch Ngân Lãnh Chúa thì phải mất rất nhiều thời gian chỉ để tìm kiếm tung tích, nhưng hắn có Tạ Tố Nam hỗ trợ nên đương nhiên sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Điểm đáng ngờ chính là, cho dù với thực lực của bọn họ thì vẫn sẽ bị thương khi đi săn giết Bạch Ngân Lãnh Chúa, rồi sau đó phải mất rất nhiều thời gian để hồi phục lại.
Nhưng Trần Thư thì khác, sau khi trải qua hai lần nâng cấp của hệ thống, Ngự Thú Không Gian đã đạt được hiệu quả điều trị rất lớn, hai ba ngày là đã có thể khỏi hẳn rồi.
Chu Uyên gãi đầu, không đi tìm hiểu sâu hơn nữa mà ngược lại nói:
- Tổng cộng có bảy người mà lại giết chết ba mươi mốt Bạch Ngân Lãnh Chúa, ta cảm ơn các ngươi!
Cơ Phong nói:
- Chu thúc, chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí quá làm gì…
Chu Uyên trừng mắt nhìn hắn ta rồi nói:
- Bây giờ, nếu như các ngươi còn muốn ở lại vùng biên giới phía bắc thì không thể giết Lãnh Chúa nữa! Nếu không thì…
Có người lẩm bẩm:
- Để bọn ta giết Phổ Thông Hung Thú ư? Đây không phải là cắt cỏ sao? Không có tác dụng rèn luyện mà…
- Vốn dĩ nơi này cũng không phải là nơi để cho các ngươi rèn luyện!
Chu Uyên nghiêm túc mà nói:
- Hay là các ngươi dẹp đường về nhà luôn đi, ta cũng có thể bớt lo chút!
- Được thôi…
Giang Đa Dư cúi đầu. Vốn tưởng là đến đây để chống lại hung thú, ai mà ngờ cuối cùng lại bị đuổi về chứ, biết tìm ai nói lý lẽ bây giờ?
Chu Uyên nhìn bảy người này rồi mở miệng nói:
- Thực lực và kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi đều khá nổi trội, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, dùng khoẻ ứng mệt! (2)
(2) 以逸待劳 (Dĩ dật đãi lao): Dùng khỏe ứng mệt ; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công (trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh).
Hắn ta vừa dứt lời thì lập tức cưỡi Khế Ước Linh xoay người rời khỏi, cuối cùng còn nhắc nhở thêm:
- Nhớ kỹ đấy, không được phép giết Lãnh Chúa nữa!
Sáu người đứng trên tuyết liếc nhau, hai mặt nhìn nhau rồi cuối cùng khóa chặt ánh mắt lên trên người Trần Thư.
- Tên đầu sỏ gây chuyện nhà ngươi!
Nếu như không phải do Trần Thư săn giết bừa bãi thì sao bọn họ lại bị đuổi đi chứ?
- Các ngươi đang nói cái quái gì vậy hả?
Trần Thư nhún vai mà nói:
- Các ngươi đều thua rồi, chiến lợi phẩm thuộc về ta!
Hắn nói xong thì trực tiếp tiến lên phía trước chuẩn bị lấy tài liệu.
Giang Đa Dư mở miệng nói:
- Không được, bọn ta nghi ngờ ngươi gian lận!
- Sao nào? Không chịu nhận thua à?
Trần Thư nhướng mày, thậm chí trong mắt còn có vẻ hưng phấn nữa.
Giang Đa Dư nói tiếp:
- Đánh với ta một trận, nếu ngươi thắng thì chiến lợi phẩm là của ngươi!
- Được luôn!
Trần Thư hưng phấn gật đầu, đồng thời mở khóa kéo của áo lông ra, để lộ bộ quần áo bệnh nhân tâm thần ở bên trong…
- A, thế này…
Lúc mọi người ở đây còn đang khiếp sợ thì tay phải của hắn đã có thêm một thanh đao mổ heo, còn tay trái thì cầm lấy một túi phân màu vàng.
- Tiểu tử, he he he, không được chạy!
- Mẹ nó chứ!
Vẻ mặt Giang Đa Dư sửng sốt. Con mẹ nó, thứ mà ta đang nói đến là trận chiến giữa các Ngự Thú Sư kìa, chứ có phải là kiểu tự đấu đao với nhau đâu!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta trực tiếp cưỡi Khế Ước Linh rồi chạy trốn về phương xa…
- Chạy nhanh như vậy sao?
Trần Thư lắc đầu, trong mắt khá là đáng tiếc, sau đó hắn nhìn về phía năm người còn lại rồi nói:
- Các ngươi cũng cũng muốn đánh với ta một trận à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận