Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 188: Ngươi đây là đang đụng đến họng pháo đấy à (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Tạm thời cứ như vậy trước đã, chờ đến khi uy tín của cửa hàng tăng lên rồi thì chúng ta lại tăng số lượng Dược Tề và giá lên!
Trước tiên phải ưu đãi hấp dẫn cho khách hàng, sau đó lại tăng giá, cách thức kinh doanh quen thuộc mà thôi…
Nam Giang Nhị Trung, ký túc xá 102.
Tạ Tố Nam nói:
- Trần Bì, cứ đến buổi tối là ngươi lại làm cái gì thế? Lần nào đi về cũng đều mệt mỏi như vậy…
- Đương nhiên là đi kiếm…
Trần Thư dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Tiền rồi!
-…
Từ Tinh Tinh khuyến cáo nói:
- Hiện tại là lớp mười hai, thành tích Ngự Thú mới là quan trọng nhất.
Trần Thư nhếch miệng:
- Đừng có nói mấy cái thứ Ngự Thú Lực chó má đó với ta, hiện tại ta chỉ muốn kiếm tiền thôi!
Dứt lời, Trần Thư liền đi tắm rửa một phen, sau đó trực tiếp quay đầu ngủ say.
Tạ Tố Nam nói:
- Ài, Trần Bì quá lãng phí thiên phú của mình rồi.
Từ Tinh Tinh thở dài:
- Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta cảm giác chưa tới một tháng là người trong lớp trên cơ bản đều có thể vượt qua hắn.
- Xem ra chúng ta là vừa có thiên phú vừa có cố gắng rồi.
Hai người nhìn nhau rồi cười một tiếng, chuẩn bị bắt đầu tu hành Ngự Thú Lực.
Đúng ngay lúc này, trên người Trần Thư đang ngủ say bỗng nhiên xuất hiện một luồng hơi thở, khiến cho toàn thân hắn đều có chút khác biệt.
- Hả?
Hai người trừng lớn mắt, trên mặt là một vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Từ Tinh Tinh nuốt nước miếng một cái rồi nói:
- Lão Tạ, sao ta lại cảm giác hắn giống như đang đột phá…
Tạ Tố Nam cũng là một bộ dáng gặp phải quỷ, hắn nói:
- Giống như vậy thật…
Trần Thư đã là Ngự Thú Sư cấp bảy, nếu như đột phá thì sẽ trở thành cấp tám, trực tiếp trở thành người đứng đầu trong lớp đặc huấn.
- Nhưng… Nhưng hắn đang ngủ cơ mà?
Trong mắt của hai người từ khiếp sợ rồi từng bước biến thành tuyệt vọng, trở thành một bộ dáng nhân sinh không còn gì luyến tiếc, lòng muốn tu luyện vốn đang rực cháy bây giờ cũng không còn.
Những người ưu tú hơn ngươi đang cố gắng hơn cả ngươi, chuyện này cũng không hề đau lòng.
Cái đau ở đây chính là những người không có cố gắng lại cứ ưu tú hơn cái cố gắng của ngươi!
- Lão Tạ, chúng ta còn tu luyện nữa không?
- Tu cái rắm, đi ngủ! Ta cũng muốn đột phá!
Tạ Tố Nam quay đầu đi ngủ, hắn đã bị Trần Thư đả thương đến tim rồi.
Vẻ mặt Từ Tinh Tinh cũng đầy phiền muộn, hắn ngắm nhìn ánh trăng qua ban công, trong lòng tràn ngập thương cảm.
Thậm chí hắn còn muốn bảo trong nhà tiêu một phát hai ngàn vạn để cưỡng ép cho hắn đột phá…
Sáng sớm hôm sau.
- Thoải mái quá đi!
Trần Thư chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, tinh thần phấn chấn vô cùng.
- Hai ngươi làm cái gì vậy?
Trần Thư liếc mắt một cái đã thấy hai người Tạ Tố Nam treo hai con mắt gấu trúc lên mặt, một bộ dáng thiếu ngủ trầm trọng.
Tuy là hai người quay đầu đi ngủ, nhưng mà cả một đêm lại không ngủ được. Có một số việc chính là như vậy, cứ càng nghĩ là lại càng khó có thể quên.
Tạ Tố Nam mặt không thay đổi nói:
- Ngươi có biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?
Trần Thư không ngừng quan sát ký túc xá, nói:
- Làm sao vậy? Cái con rắn khổng lồ kia lại tới à?
Từ Tinh Tinh thở dài, lắc đầu nói:
- Ngươi có phải… Đột phá rồi hay không?
Trần Thư cảm thụ lại một chút, giờ mới biết mình đã thành công đột phá đến Ngự Thú Sư cấp tám.
Hắn tỉnh bơ nói:
- Đúng vậy, đột phá rồi, có chuyện gì sao?
- Ngươi không cảm thấy kinh ngạc à?
Hai người mở to hai mắt mà nhìn, chỉ cảm thấy tâm hồn bị đả kích trầm trọng.
Trần Thư bĩu môi:
- Ngạc nhiên gì chứ, Ngự Thú Sư cấp tám mà thôi, đây không phải có tay là được sao?
Hai người ngửa mặt lên trời than thở, thời gian này không cách nào qua được nữa rồi, bọn hắn tu luyện mỗi ngày mà cũng không bằng người ta ngủ một giấc.
Vẻ mặt Trần Thư thành thật nói:
- Ta nói rồi mà, đi ngủ hay ngồi cầu đều là một loại tu luyện, bây giờ các ngươi đã tin chưa?

Ba người đi đến Ngự Thú Quán.
Hai người Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh một vẻ mệt mỏi không chịu nổi, ánh mắtÂu oán nhìn Trần Thư, khiến cho những người khác cũng liên tiếp dùng ánh mắt quái dị mà nhìn lại.
Thẩm Vô Song đi tới phía trước, đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên có một người giơ tay lên.
- Hả? Đỗ Long, có chuyện gì thế?
- Thưa thầy! Hôm nay em muốn khiêu chiến với Trần Thư!
Trong hai mắt Đỗ Long tràn đầy lòng tin, khiêu khích nhìn Trần Thư đang ở phía dưới.
- Thầy đã từng nói, chỉ có người mạnh nhất mới có thể làm lớp trưởng, vậy ta cảm thấy trừ ta ra thì không có thể là ai khác nữa cả!
Đỗ Long lập tức triệu hồi Đại Địa Á Long ra, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt vô cùng.
- Trần Thư, ý ngươi thế nào?
Thẩm Vô Song nhìn về phía Trần Thư, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt.
Lớp đặc huấn vốn dĩ phải tràn ngập cạnh tranh, chỉ có như vậy mới có thể khiến tiềm lực của học sinh được phát huy tốt hơn.
Trần Thư nhíu mày, đây là vừa mới đột phá đã có người muốn hướng họng súng… Không đúng, là đụng phải họng pháo à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận