Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 309: Đời người ngắn ngủi, các ngươi muốn ăn gì thì cứ ăn đi (1)

Trần Thư nghiêm túc mở miệng nói, dứt lời hắn liền lấy từ trong túi xách của mình ra hai… Túi phân Urea.
- …
Vẻ mặt hai người cứng đờ, nói:
- Cám ơn…
Quả nhiên không ngoài dự liệu, lại là túi phân Urea!
- Hả?
Vẻ mặt Phương Tư bỗng nhiên trở nên sững sờ, rất nhanh đã phát hiện có gì đó không đúng.
Nàng mở túi phân Urea ra, chỉ thấy bên trong đó có để vài bình dược tề dung tích lớn.
Đó chính là bảy loại dược tề mà Trần Thư thuần thục đến mức đạt tới Đại Thành, có thể tăng giới hạn lên 25%.
- Khế Ước Linh của ta cũng cho ăn nhiều lắm rồi.
Phương Tư mở miệng nói, là thiên tài của Hoa Hạ học phủ, hai con Khế Ước Linh của nàng đều được bồi dưỡng hoàn mỹ.
Những dược tề cơ bản trong túi phân này đều đã được cho nó ăn đến mức tối đa rồi.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Còn có thể ăn thêm nữa!
Phương Tư hơi ngẩn ra, ngay sau đó dường như hiểu ra điều gì đấy, nàng gật đầu một cái, cất túi phân Urea vào.
Quả nhiên Trần Thư có bí mật!
Trần Thư mở miệng nói:
- Đại Lực, trong túi của ngươi cũng có quà đấy!
Trương Đại Lực nghe vậy thì sững sờ, mở túi phân Urea ra, chỉ thấy bên trong có một cái đao mổ heo…
Trần Thư nói:
- Mỗi ngày ta đều mài nó, mài đến mức tay cũng bị chai cả rồi! Dùng cái này còn tốt hơn dao phay nhiều!
- Mài mỗi ngày ư?
Trong mắt Trương Đại Lực tràn ngập cảm động, không nhiều lời thêm nữa mà chỉ vỗ vỗ bả vai của Trần Thư.
Hắn ta không ngờ Trần Thư lại dụng tâm như vậy.
Trên thực tế, đây là một thanh đao mổ heo mà Tạ Tố Nam đánh cược lúc trước, vì thua Trần Thư nên…
Ba người trao đổi lễ vật rồi ai về nhà nấy.
Với mối quan hệ nhiều năm của bọn họ thì không cần thiết phải nói lời cảm ơn nữa.
Trần Thư về đến nhà, trong chốc lát hắn đã ngủ thiếp đi.

- Chẳng thể nào bay ra khoảng thế giới đầy màu sắc…
Sáng sớm hôm sau, Trần Thư đang ngủ say giấc nồng, bỗng nhiên hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Trong chớp mắt, trong người hắn bỗng hơi khó chịu vì bị đánh thức, hắn nói.
- Ai vậy, mới sáng sớm đã ầm ĩ gọi tội phạm Nam Giang ta làm chi? Bộ không muốn sống nữa hay gì?
- Là ta, Phương Tư!
- …
Trần Thư sững người, phút chốc đã tỉnh táo hơn phân nữa, hắn nói. :
- Là Phương Tỷ à, chẳng trách tiếng chuông điện thoại lại êm tai đến vậy.
- Ngươi phản ứng nhanh đấy!
Phương Tư nói:
- Mười hai giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!
Trần Thư ngáp một cái, thu dọn đồ đạc rồi thuận tay ném cho Slime một cái Đại Lực Bánh Bao.
Tuy chỉ có 2% sức mạnh, nhưng dù sao thịt muỗi cũng là thịt mà, đừng cầm con tép mà nghĩ là hải sản.
Chốc lát, hắn lại nghĩ tới gì đó, hắn lấy từ trong balo ra một khỏa trái tim màu đỏ tươi.
Đó chính là phần thưởng của Đấu Linh Trường ban cho!
Một khỏa trái tim của Lãnh Chúa Ám Ảnh Lang, có tỷ lệ lĩnh ngộ kỹ năng Cực Tốc, có thể làm tăng tốc độ trong một khoảng thời gian nhất định, đây là một kỹ năng rất thực tế.
- Ta nguyện dùng hết mười năm tuổi thọ của Lão Tạ và Tiểu Tinh để đánh đổi, nhất định phải thành công!
Trần Thư ném trái tim cho Slime và chắp tay trước ngực cầu nguyện…
Chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng than thở:
- Ôi trái tim của ta! Sao lại thất bại được cơ chứ!
Trần Thư tỏ vẻ chán nản, ba trăm vạn cứ thế trôi theo dòng nước, đúng là kỹ năng mà người bình thường thật sự không thể lĩnh hội được mà…
Dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, lẩm bẩm nói:
- Lẽ nào tuổi thọ của Lão Tạ và Tiểu Tinh vẫn chưa đủ mười năm, nếu không thì lí nào lại thất bại được!
- Hắt xì!
- Hắt xì!
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh không khỏi hắt xì một cái:
- Ta cảm giác như có ai đó đang nguyền rủa chúng ta?

Giữa trưa, bên trong tiệm lẩu Ăn Quá Ngon.
- Mọi người đều ở đây cả à?
Trần Thư liếc mắt nhìn hai người Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam.
- Lão Tạ, Tiểu Tinh, đời người ngắn ngủi, hai ngươi muốn ăn gì thì cứ ăn đi…
Trần Thư hướng ánh mắt phức tạp nhìn qua, hắn thở dài đưa thực đơn cho hai người bọn họ xem.
- Mẹ nó, ánh mắt gì đây hả?
Tạ Tố Nam cảm thấy trong lòng căng thẳng, cứ như bọn hắn không còn sống được bao lâu nữa vậy.
- Đúng rồi, Phương Tư tỷ, tỷ định ở thành phố Nam Giang bao lâu?
Trần Thư hỏi, có một hộ vệ mạnh như Phương Tư, nhất định hắn phải tìm cơ hội đến Dị Không Gian săn bắt một chuyến.
Phương Tư suy tư chốc lát rồi đáp:
- Còn tùy tình hình nữa, cũng chưa có thời gian cụ thể, còn tùy thuộc vào việc khi nào có người đến thay ta nữa.
Cả năm người đang ăn thì điện thoại của Phương Tư đột nhiên đổ chuông.
Sắc mặt của nàng biến đổi ngay lập tức, bất ngờ đứng dậy.
Trần Thư loáng thoáng có chút linh cảm, hỏi:
- Sao vậy?
Phương Tư nghiêm nghị đáp:
- Vương Tinh Trấn xuất hiện một nhóm hung thú, ta phải đi xử lý một chuyến!
Trần Thư đang định nói, bỗng trước mắt hắn xuất hiện ba lựa chọn.
【 Phương án thứ nhất: Lơ đi, tiếp tục ăn lẩu. Phần thưởng khi hoàn thành: Hai khỏa Ngự Thú Chân Châu cấp cơ sở 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận