Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1197: Gì cơ? Đốt luôn á?

Những người khác cũng quay đầu lại, họ đều thấy kỳ lạ..
Thực sự là rất ảo diệu ấy, con mẹ nó ảnh để dán trên hộp tro cốt mà cũng chuẩn bị luôn rồi sao?
Trần Thư mỉm cười nói.
- Thầy, những thứu khác đều là hư vô thôi, đây mới là ngôi nhà mãi mãi.
- Cút đi!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta quay đầu lại, mặc kệ Trần Thư. Trong lòng hắn ta cũng thấy hơi sợ thật, nhỡ đâu bị tiễn đi thật thì sao
Trần Thư mím môi, ai bảo thầy nói ta là tên biến thái chứ…
Đúng lúc này, trận đấu lại diễn ra trên đài tỉ thí.
- Hự!
Ánh sáng màu vàng kim tỏa ra xung quanh Thiên Sư, trên người nó tự dưng có thêm một bộ chiến giáp màu vàng kim, hai mắt đầy khí thế.
Nó vỗ cánh một cái rồi biến mất ngay tại chỗ đó, cứ như là dịch chuyển tức thời vậy.
- Bùm!
Thanh trường kiếm màu vàng kim chém xuống, lớp phòng ngự trên cả ba con Khế Ước Linh đều bị động phải nhưng chưa bị phá đi.
Băng Sương Cự Long gầm lên một tiếng, nó phun ra một làn sương cực hàn, tấn công thẳng về phía đối phương.
Trông Thiên Sư rất lạnh lùng, nó vỗ cánh, khiến làn sương đó như vô hình. Hiển nhiên là bây giờ nó đang trong trạng thái vô địch.
Xích Viêm Long cũng sử dụng kỹ năng, nhưng về cơ bản là không thể tấn công trúng được nó.
Thời gian dần trôi quá, thần kỹ phòng ngự bị tấn công liên tục, nó sắp bị phá vỡ rồi.
Cuối cùng, bùm một tiếng, thần kỹ của Phương Tư Vô Giải Phòng Ngự đã bị phá hủy hoàn toàn.
- Bây giờ thì đến lượt ta nhé.
Kiều Na mỉm cười, để Thiên Sư mang kiếm đi tấn công.
Nó loại hai con Khế Ước Linh liền một mạch, nhưng trong lòng nàng ta vẫn thấy có gì đó không đã lắm. Nhưng Thiên Sứ vừa mới nắm chặt được cây trường kiếm thì ba con Khế Ước Linh hệ rồng đã biến mất rồi.
- Hửm?
Kiều Na có hơi kinh ngạc, nàng ta hiểu ra ngay.
- Ngươi thu hồi rồi sao?
- Không đánh lại được nữa thì cũng không cần phải đánh nữa.
Phương Tư mỉm cười, kỹ năng của nàng ta được sử dụng kha khá rồi, về cơ bản là không có khả năng thắng nữa, chi bằng nhận thua luôn.
- Ngươi…
Kiều Na ngơ ra, nàng ta chỉ thấy cái đấm đó như đấm bông vậy. Nàng ta vừa mới định thể hiện sức mạnh của mình thì đối phương lại bảo không chơi nữa.
Phương Tư rời khỏi đài thi đấu một cách rất ung dung, tuy rằng thất bại ròi nhưng mà thực ra mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của nàng ta. Trận chiến này, nàng ta đã thể hiện khá tốt rồi.
Khán giả xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về Kiều Na, người vừa thắng, thậm chí họ còn không nhịn được mà lên tiếng hoan hô.
Phương Tư đi xuyên qua dòng người náo nhiệt, đến chỗ của Hoa Quốc.
- Phương Tư, đánh tốt đấy.
Tần Thiên xuống bên dưới, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
- Đúng vậy, nếu không phải do kỹ năng Truyền Thừa của nàng ta thì chắc chắn ngươi sẽ truyền thừa.
A Lương và những người khác đều đi tới, bắt đầu an ủi.
- Ta không sao cả.
Phương Tư mỉm cười, không để việc thua ảnh hưởng đến tâm trạng, thái độ của mình.
- Không phải chứ, sao lúc ta thua thì không ai ra an ủi ta?
Bên cạnh, Cơ Phong lắc lư đầu, tự dưng hắn ta thấy rất bất công. Phí công hắn ta còn khen tất cả mọi người một vòng, thế nhưng lại không ai coi trọng hắn ta cả.
- Tiểu Cơ, sao ngươi lại so sánh mình với nàng ta?
Trần Thư nói.
- Ngươi dừng bước trong top 16 không phải điều đương nhiên sao?
- …
Khóe miệng Cơ Phong giật giật, mục tiêu của hắn ta đúng là vào top 16.
- Ấy? Trần Thư?
Phương Tư quay đầu lại, nhìn thấy chiếc hộp tro cốt trên tay hắn và cả tấm ảnh trắng đen nữa…
Nàng ta bụm miệng lại, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin, nói.
- Liễu giáo sư, không chịu được đến cuối sao?
Trần Thư hơi kinh ngạc, sau đó thì hắn hiểu ra Phương Tư đang hiểu nhầm.
Hắn không giải thích gì cả mà chỉ thở dài một hơi, nói an ủi.
- Haiz… bớt buồn nhé, bớt buồn.
- ….
Khóe miệng những người bên cạnh đều giật giật.
Hai người hôm nay bắt buộc phải tiễn Liễu Phong đi đúng không?
- Bùm!
Lúc này, tự dưng Trần Thư lại bị nghiêng người một cái, suýt nữa thì ngã.
Liễu Phong trợn tròn mắt lên nhìn Trần Thư, hai tay cử động liên tục, hắn ta sắp làm bánh xe tóe ra lửa rồi.
- Uỳnh!
Chiếc xe lăn lại xông tới, xông thẳng về phía Trần Thư.
- Không phải đâu, thầy ơi, em sai rồi…
Trần Thư rất bấ ngờ, con mẹ nó xe lăn cũng nhanh vậy được sao?
- Hôm nay ông đây sẽ bắn chết ngươi.
Liễu Phong nghiêm lên, bánh xe xe lăn tóe ra lửa, xông thẳng về phía tên tội phạm.
Lúc xế chiều, một đoàn người về lại chỗ ở.
- Làm phiền đổi cho ta một chiếc xe lăn…
Liễu Phong quấy băng gạc trên người, đi tới phòng điều trị được xây dựng tạm thời ở Hoa Quốc, trong mắt có vẻ hơi bất đắc dĩ.
- Xe lăn?
Nhân viên y tế mặc đồng phục màu trắng mang ánh mắt kỳ quái, nói:
- Liễu lão sư, không phải mới cho ngươi một cái mới ư?
- Phải!
Liễu Phong xòe hai tay ra, sau đó chỉ về phía xa, một đống sắt vụn đồng nát được để ở dưới một thân cây.
- …
Khóe miệng nhân viên y tế giật giật, mẹ nó mới bao lâu đâu mà đã phá rồi?
Nghĩ cái này là đồ dùng một lần đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận