Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 343: Khai giảng một tòa mộ, đi học không thấy người

Phụ trách: Vô Tà Team
Chính là Thẩm Vô Song đang chờ hắn.
- Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…
Trần Thư nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, không ngừng cầu nguyện, muốn nhờ vào đám người để giấu mình.
Nhưng phỉ khí trên người hắn quá nặng, quả thực giống như đèn sáng trong đêm đen.
- Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh, ai thấy ta, người đó là ngốc bức…
Thẩm Vô Song đi tới phía sau hắn, lập tức khóe miệng giật giật.
Ngươi rõ ràng là đang mắng ta.
Bốp!
Hắn trực tiếp dùng tay phải vỗ vai Trần Thư.
Trần Thư cả kinh, chậm rãi quay lại, quả nhiên thấy Thẩm Vô Song.
Trên mặt hắn cố nặn ra một nụ cười đông cứng, nói:
- Chúc mừng năm mới, Thẩm lão sư!
- Đi theo ta tới hậu sơn trường học!
- ...
Mắt mắt trợn trừng, đây con mẹ nó là tiết tấu muốn chôn rồi.
Khai giảng một nấm mộ, đi học không thấy người!
- Lão sư, cho ta một cơ hội.
Vẻ mặt hắn ủy khuất, mở miệng nói:
- Ta vốn đã sớm muốn đến trường, nhưng lại bị việc làm chậm trễ.
Thẩm Vô Song nhíu mày, nói:
- Ngươi á? Bận ở nhà tạo đạn hạt nhân à?
- ...
Trần Thư nghẹn lời rồi, cái gì gọi là tạo đạn hạt nhân?
- Ta không phải người sản xuất đạn hạt nhân ta chỉ là công nhân khuân vác mà thôi.
- Bớt lải nhải thôi, rốt cuộc là làm gì!
Trần Thư đảo mắt, nói:
- Gần đây không phải xuất hiện dị không gian mới à? Nhân thủ của Ngự Long Vệ không đủ, ta phải giúp.
- Ngươi?
Thẩm Vô Song hoài nghi nói:
- Một Ngự Thú Sư cấp chín có thể làm gì?
Trần Thư giải thích:
- Không phải ta còn thủ đoạn khác à.
- Thật ư?
- Đương nhiên là thật, nếu không ta đã sớm về trường rồi, Thẩm lão sư, ta mỗi ngày đều muốn đến trường, một ngày không đến trường học, trong lòng ta giống như có khủng long đang chạy vậy.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, nếu ta không tự mình gọi điện thoại, ngươi con mẹ nó sợ rằng ngay cả chuyện thi đại học cũng quên.
Trần Thư nói:
- Hiện tại không phải hai tháng đầu chỉ học tri thức văn hóa à? Trình độ của ta thì ngươi biết mà.
Thẩm Vô Song quát:
- Mau trở về đi! Nếu không giành được đệ nhất, tự mang xẻng đến hậu sơn trường học.
- Được rồi!
Trần Thư hớt hải chạy tới phòng học.
...
- Các học sinh, hiện giờ chính là cuối tháng hai rồi, thành tích của các ngươi khiến ta rất hài lòng, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.
Trên mặt lão sư môn văn hóa nở nụ cười, là lớp nổi bật của trường học, thành tích của khoa văn hóa tất nhiên dễ dàng giành tới tay.
Cho dù là so sánh với thiên tài của thành phố lớn, cũng không có chênh lệch quá lớn, trừ khi là học thần nào đó, giành được điểm tuyệt đối.
- Ngày mai chính là kỳ kiểm tra văn hóa của chúng ta, độ khó tương đương với thi vào đại học, trên trình độ nhất định có nghĩa là trình độ thi vào đại học của ngươi, các vị phải toàn lực ứng phó!
Lão sư đang nói, ngoài cửa bỗng nhiên có một người tới.
- Báo cáo!
Lão sư quay đầu nhìn một cái, vẻ mặt nghi hoặc:
- Vị đồng học này, không biết ngươi tìm ai?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, chẳng trách không ai cho ta biết, thì ra lão sư căn bản không biết lớp học thiếu người.
- Lão sư, ta là học sinh lớp này.
- Học sinh? Mới chuyển trường à?
- Ặc… Ta là lớp trưởng…
Trần Thư và lão sư nhìn nhau rất sâu, hai người mãi lâu sau vẫn không nói gì.
Đã khai giảng một tháng rồi, là lớp trưởng lại hiện tại mới đến?
Một lúc sau, lão sư lại hỏi:
- Ngươi đúng là lớp trưởng.
- Lưu lão sư, là học sinh của lớp chúng ta, có chút việc nên chậm trễ.
Thẩm Vô Song đi tới cửa, mở miệng giải thích.
- Vậy vào đi!
Lưu lão sư nhướng mày, trong mắt có vẻ không vui, nói:
- Cho dù là lớp trưởng, cũng phải lấy học tập làm trọng, môn văn hóa không phải đơn giản như các ngươi nghĩ đâu.
Trần Thư gật đầu, về lại chỗ ngồi của mình.
Hắn vừa tới phòng học, không khí bên trong lập tức trở nên có chút khang khác.
Bầu không khí vốn đang thoải mái lập tức trở nên áp lực hơn không ít.
Cho dù là đã qua một tháng, cảm giác áp bức của tội phạm vẫn tồn tại.
Lưu lão sư mở miệng nói:
- Được rồi. Hôm nay chúng ta ôn tập một chút! Các vị lấy sách ra đi.
Hắn cầm một quyển sinh vật giáo tài thư, vừa đi vừa bắt đầu giảng bài.
Khi hắn đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Trần Thư, lập tức ngây người.
Chỉ thấy Trần Thư đang mở ba lô, không ngừng lật gì đó.
Túi phân, giá nướng, đồ gia vị, cờ lê, máy khoan điện…
Ngươi con mẹ nó rốt cuộc là làm gì?
Lưu lão sư ngẩn ra, lâm vào trong trầm mặc.
Hắn hành nghề mấy chục năm, lần đầu tiên gặp phải loại học sinh này, trong túi sách không có sách, mà là một đống thứ mạc danh kỳ diệu.
Trần Thư cũng có chút ngây đơ, ta con mẹ nó hình như thật sự không mang theo sách bao giờ.
- Sách của ta đâu?
Hắn không ngừng lục ba lô, muốn tìm được một quyển sách, giảm bớt một chút không khí xấu hổ!
Ánh mắt cả lớp đều đồng loạt nhìn lại, trong mắt lại không hề có vẻ bất ngờ,
Trần Thư có thể tìm ra sách, đó mới là quá không bình thường.
- Trần Bì, lần trước ngươi nướng thịt, quên mang than củi…
Tạ Tố Nam đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nhắc nhở một câu.
- ...
Trần Thư trợn mắt, mẹ kiếp, không thể nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận