Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 483: Ăn sáng không? Cái kiểu ăn xong là phá sản luôn ấy! (2)

Đặc biệt là đám người Kiều Nguyệt gần như đã xụi lơ trên mặt đất rồi.
Bọn họ đã bao giờ điên cuồng đến mức đó đâu chứ?
Thế mà lại dám khiêu khích hung thú của Dị Không Gian!
Trần Thư nói:
- Điều này thực sự là… quá kích thích!
Bốn người bọn họ phóng ánh mắt u oán về phía hắn, ngươi có chắc đây là kích thích không hả?
- Xin hãy rời đi càng sớm càng tốt, Hoạt Mộc Đầm Lầy sắp có biến rồi!
Tại Hòa Mộc Trấn tiểu đội lính tuần tra tiến đến nhắc nhở năm người.
Đám người Trần Thư gật đầu, cũng không ở lại lâu mà lái xe rời khỏi Hòa Mộc Trấn.
Vào ngày thứ hai sau khi mọi người trở về căn cứ, Vương Chấn Long cũng trở về. Mặc dù có hơi chật vật nhưng ít nhất thì cũng có thể trì hoãn được chút thời gian.
Hắc Thụ Vương từ xa nhìn về phía cứ điểm của Trấn Linh Quân, có vẻ hơi do dự một lúc.
Chỉ có thể phía trên cây đại thụ được xây dựng làm cứ điểm, mỗi hốc cây đều được canh giữ bởi một Trấn Linh Quân hùng mạnh, Vương Chấn Long thì lại dựa lưng vào cứ điểm, trong mắt bừng bừng nhiệt huyết chiến đấu!
Nếu hai bên giao chiến, Trấn Linh Quân chỉ cần trì hoãn thời gian và chờ quân tiếp viện của cường giả trên Lam Tinh đến là được.
Cuối cùng, Hắc Thụ Vương gầm lên một tiếng rồi dẫn những đàn hung thú rời đi.
- Đội trưởng, tình huống gì thế?
Lập tức, Trấn Linh Quân tiến lên, không hiểu vì sao Dị Không Gian lại đột nhiên náo loạn.
Vương Chấn Long nói:
- Cần phải điều tra lại đã! Chờ viện binh đi!
Trong đầu hắn ta không tự chủ được mà xuất hiện bộ dạng của đám người Phương Tư.
- Nhất là cái người đeo mặt nạ phòng độc kia, nhất định không phải hạng đơn giản gì!
Hắn ta than thở một câu:
- Thanh niên bây giờ đều liều mạng như vậy sao?
...
Trần Thư và những người khác đi về phía bắc đến khu đô thị thành phố Thanh, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm trước khi quay trở lại kinh đô.
Mọi người ăn một bữa ăn thoải mái, ngủ một giấc trong phòng khách sạn.
Sự kiệt quệ về thể chất chỉ là thứ yếu thôi, mấu chốt là áp lực tinh thần, thực sự là quá lớn!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thư và những người khác đi đến một nhà hàng thức ăn nhanh và hưởng thụ bữa sáng.
- Các sư tỷ, ăn sáng thôi!
Trần Thư mỉm cười, cầm trên tay trứng rán, bánh quẩy, bánh trứng và các loại đồ ăn khác.
- Đúng rồi, học tỷ Kiều Nguyệt đâu?
Hắn nhìn Phương Tư và hỏi.
Lục Chỉ Ngưng nói:
- Có thể là do áp lực quá lớn, hiện tại vẫn đang ngủ say.
Trần Thư lắc đầu:
- Vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn rồi, xem ra là khả năng chịu đựng áp lực không được rồi!
Phương Tư nói:
- Ta nghĩ lăn lộn với ngươi một thời gian, không phát điên lên đã là thành công rồi!
Hai người Ninh Thanh Di cũng gật đầu đồng ý.
- Chỉ có tiếp xúc thực tế với Trần Thư thì mới hiểu được giá trị của cuộc sống!
- Hóa ra các ngươi nghĩ ta như vậy…
Trần Thư nhìn lên trời thở dài, đồng thời nói:
- Đúng rồi, 160.000 một chiếc trứng tráng…
-?
Ninh Thanh Di và Lục Chỉ Ngưng đang ăn trứng rán, vẻ mặt lập tức cứng đờ lại.
- Ngươi hố người à!
Hai người cùng nhau lên tiếng, không ngờ Trần Thư lại có thể thái quá đến như vậy.
- Không ăn nữa! Không ăn nữa!
Cả hai đặt thức ăn trên tay xuống cùng một lúc, ai mà biết bữa sáng này tốn bao nhiêu là tiền, nói không chừng còn bỏ hết toàn bộ thu hoạch của lần hành động này luôn ấy chứ.
Không đúng, dựa theo tính cách của Trần Thư,rất có thể bọn họ còn phải nợ cả trăm triệu nữa…
- Không sao, hắn đang nói đùa thôi.
Phương Tư lắc đầu, không để tâm lắm mà bắt đầu ăn sáng.
Ngay khi mọi người đang nói cười, Kiều Nguyệt lèm nhèm buồn ngủ đi đến.
Kiều Nguyệt ngáp một cái rồi nói:
- Các ngươi gọi nhiều như vậy làm gì?
Lục Chỉ Ngưng nói:
- Tiểu Kiều, tới thưởng thức bữa sáng tội phạm đi! Cái kiểu ăn xong rồi thì phá sản ấy!
- Ta giảm cân!
Kiều Nguyệt nhìn chiếc bánh hamburger trên bàn, nuốt nước bọt và nói:
- Các ngươi nói, ức gà và rau dưa đều là thực phẩm tốt cho sức khỏe, làm sao họ có thể trở thành đồ rác rưởi khi bị kẹp giữa hai lát bánh mì được nhỉ?
Đám người Phương Tư có hơi cạn lời, tư duy của ngươi đúng là độc đáo thật đấy!
- Đây không phải là bình thường sao?
Trần Thư trông rất bình tĩnh, hắn nói:
- Tim, gan, lá lách và phổi là kiệt tác của tạo hóa! Nhưng khi kết hợp với chúng ta, không phải nó cũng trở nên không đáng một đồng như vậy sao…
- Ngươi nói… Thật là có đạo lý…
Ánh mắt bốn người quay lại, trong lúc nhất thời cũng không cách nào phản bác được.
Đang lúc năm người nói cười, những người còn lại trong tiệm ăn nhanh thỉnh thoảng nhìn tới.
Bốn người Phương Tư chẳng những thiên phú kinh người, dung mạo cũng cực kỳ xuất chúng.
Vô luận là ở nơi nào cũng đều có thể thu hút ánh mắt của người khác.
Nhưng vào lúc này, một đạo âm thanh không hài hòa truyền đến.
- Tại hạ muốn làm quen với các vị một chút, không biết có vinh hạnh này hay không?
Một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, diện mạo có chút văn nhã đi tới, mỗi một giơ tay nhấc chân đều tản ra khí tức bức bách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận