Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 557: Bạo động ở Hoang Thạch Sơn Lâm

Những tiếng gầm rống và tiếng gào thét tràn ngập khắp mọi nơi.
Hoang Thạch sơn lâm hoàn toàn bạo động rồi!
- Mẹ kiếp, sao lại có thể xui xẻo như vậy chứ?
Một Ngự Thú Đoàn đang chịu sự truy sát của Hung Thú Triều, vẻ mặt cực kỳ hoảng loạn, không ngừng thầm chửi mắng.
- Lão đại, phải làm sao đây?
Trong mắt các đội viên tràn đầy sự sợ hãi, Hung Thú Triều chắc chắn là nhân tố chính dẫn đến sự diệt vong của Ngự Thú Sư Đoàn.
- Còn có thể làm gì được, có thể chạy thì chạy càng nhanh càng tốt!
Đang lúc bọn hắn liều mạng chạy điên cuồng, đàn hung thú ở phía sau bỗng nhiên dừng bước.
Đồng tử của bọn chúng nhuộm lên màu đỏ tươi, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía xa.
Grào!
Khoảnh khắc tiếp theo, đàn hung thú gầm thét một tiếng, đi thẳng về hướng cứ điểm Trấn Linh Quân.
- Phù… Hình như là được cứu rồi…
Năm người Ngự Thú Đoàn xụi lơ dưới đất, trong mắt hiện lên sự vui mừng vì vừa trở về từ cõi chết.
- Trở về cứ điểm trước đã!
Đoàn trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như nếu không có sự cố bất ngờ, trong đoàn ít nhất cũng đều phải chết hai, ba người.
Nhưng ngay trước khi năm người đi được một quãng đường thì lập tức phát giác ra điều gì không ổn lắm.
Những hung thú trên đường thậm chí còn không thèm chú ý đến bọn hắn, toàn bộ đều giống như là bị điên, tập kích thẳng về phía trước.
- Đoàn trưởng, ta cảm thấy mục tiêu của hung thú dường như là… cứ điểm Trấn Linh Quân! Chúng ta như vậy không phải đơn thuần là tự chui đầu vào lưới hay sao…

Những đỉnh núi còn lại cũng giống như vậy, vô số những hung thú đều vứt bỏ con mồi sắp sửa đến tay, tựa như bị điên mà đi về phía vị trí của cứ điểm.
Trần Thư triệu hoán Slime và Husky ra, chuẩn bị nghênh đón hung thú đến.
- Sao mà trong lòng ta lại có chút sợ hãi ấy!
A Lương hơi nhíu mày, luôn có một loại linh cảm chẳng lành.
Trần Thư an ủi nói:
- Không sao, sẽ qua đi rất nhanh thôi!
Đúng vào thời điểm này, bên trong cứ điểm, Vương Chấn Long cưỡi Kim Sắc Đại Hổ, trong mắt có vẻ mong đợi, vẫn luôn nhìn thẳng về phương xa.
- Đến rồi! Quả nhiên đến rồi!
Khóe miệng Vương Chấn Long lộ ra ý cười, chỉ muốn xem xem một nhóm tân binh đản tử này sẽ chống cự với đàn hung thú như thế nào.
Vì để mọi người khỏi hoảng sợ, hắn ta lấy ra một cái loa, truyền khắp toàn bộ cứ điểm.
- Các bạn học, sắp có đàn hung thú tới, hi vọng các vị chuẩn bị sẵn sàng! Đây là tình cảnh xuất hiện thường xuyên mà Trấn Linh Quân phải ứng đối, các ngươi cũng cần phải trải nghiệm một chút!
Trong lòng năm trăm tên tân sinh hơi chấn động, nhưng trong mắt không có sự sợ hãi mà là tràn ngập ý chí chiến đấu!
Grào grào!
Trong chốc lát, phương hướng của đám người Trần Thư quả nhiên có chi chít hung thú tiến đến.
Sắc mặt Vương Chấn Long điềm tĩnh. Nhưng chính vào thời khắc sau đó, hắn ta ý thức được có gì đó không hợp lí.
Rầm rầm rầm!
- Ừm? Chuyện gì thế này?
Thị lực của hắn ta rất đáng kinh ngạc, nhìn về phía ngọn núi ở xung quanh cứ điểm. Chỉ thấy cây cối và núi đá lũ lượt sụp đổ, lăn từ đỉnh núi xuống, khí thế to lớn vô cùng.
Vô số hung thú xuất hiện, ngửa mặt lên trời gào thét, hai mắt đều nhuộm lên màu đỏ tươi.
- Nhiều như vậy sao?
Hai mắt của hắn ta co rút lại, hơi ước tính qua loa một chút, ít nhất cũng phải có hơn nghìn con hung thú.
Mà ở phía xa hơn vẫn có tiếng gầm thét giận dữ truyền đến, dường như toàn bộ Dị Không Gian đều đã trở nên náo loạn.
- Bà mẹ nó, tình huống gì thế này?
Vẻ mặt của Vương Chấn Long nghiêm túc, một màn trước mắt khiến cho hắn ta nhớ đến Hoạt Mộc Đầm Lầy, hung thú của toàn bộ Dị Không Gian đều tập hợp tới.
- Ta chỉ là bắt được hai con non của Lãnh Chúa Hắc Thiết Cấp thôi, cũng không phải là làm nổ mộ tổ tiên của bọn chúng, bà mẹ nó có cần đến mức như vậy không?
Chân của hắn ta đạp lên Kim Sắc Đại Hổ, trong lòng đã có chút hoảng sợ rồi.
Ban đầu chỉ là muốn dẫn dụ một chút hung thú tới, kết quả lại đến một trăm triệu chút, như vậy ai có thể chịu nổi chứ?
Các tân sinh ban đầu đều là tràn ngập ý chí chiến đấu, nhưng giờ đây vẻ mặt đã trở nên không tự nhiên rồi.
Trên đỉnh núi ở xung quanh cứ điểm, toàn bộ đều đứng đầy các loại hung thú khác nhau. Bộ dạng dữ tợn kết hợp với con ngươi đỏ tươi, làm cho người khác khiếp sợ vô cùng.
Mặc dù các hung thú đều không phải cùng một chủng tộc, nhưng bọn chúng lại không hề chém giết lẫn nhau mà là cùng nhau hướng về phía cứ điểm, dường như đang có thứ gì đó đang hấp dẫn bọn chúng.
Sắc mặt các tân sinh tái nhợt, bọn họ làm gì trải qua tình huống như vậy đâu chứ?
Bọn hắn quay đầu nhìn về phía Vương Chấn Long ở trên không trung. Nếu như không phải vì kiêng nể thực lực và thân phận của đối phương, sợ rằng sớm đã ngoác mồm chửi bới đối phương rồi.
Đấy chính là tình cảnh thường xuyên xuất hiện mà Trấn Linh Quân phải ứng đối mà ngài nói sao?
- Đoàn trưởng, ta cảm thấy không cần thiết phải giày vò các học sinh như vậy chứ?
Hứa Sơn đi đến bên cạnh Vương Chấn Long, trong ánh mắt có vẻ lo lắng.
- Giày vò cái rắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận