Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 796: Ta chỉ là mở một cái trò chơi

Nhưng ai ngờ nằm không cũng có thể bị túng đạn?
Hàng trăm Hoàng Kim Cấp hung thú trực tiếp xuất chiến, hoàn toàn không nói đạo lý gì, thông qua mệnh lệnh của mình, hắn ta đã thành công tiễn mất một Khế Ước Linh.
Hôm nay Yamamoto chỉ còn lại một Khế Ước Linh cuối cùng…
Bởi vì hành vi gian lận của Trần Thư đã khiến cho quy tắc ở trong di tích có sự thay đổi.
Hay nói cách khác, hắn đã tự tay tạo ra bug trong di tích…
Điều kỳ lạ nhất chính là bản thân hắn thì không sao, còn mười chín người kia thì lại phải chịu trả giá cho việc làm của hắn…
- Vậy mà không có hung thú đánh, khó chịu!
Trần Thư lắc đầu, một bộ vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.
Thời gian một ngày trôi qua, sương trắng chung quanh lại lần nữa phai nhạt đi không ít.
- Muốn kết thúc sao?
Trần Thư tự nói một tiếng, yên lặng chờ đợi di tích xuất hiện biến hóa.
Mỗi một di tích đều có quy tắc không hoàn toàn giống nhau, không có người biết tiếp theo sẽ có cái gì.
Sương trắng xung quanh hắn không tiêu tán hoàn toàn, nhưng hoàn cảnh của mười chín người còn lại đã có biến hóa.
- Cuối cùng cũng rời khỏi! Lão tử thật là cmnl!
Một tên Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp tức giận mắng một tiếng, bốn Khế Ước Linh đều chồng chất vết thương, mệt mỏi không chịu nổi.
Muốn từ trong hỗn chiến trên trăm con Khế Ước Linh sống sót, hoàn toàn đúng là có chút không dễ dàng.
- Đừng để cho ta bắt được là ai giở trò quỷ! Nếu không tro cốt của ngươi cũng không còn!
Hắn ta ngồi xếp bằng xuống, cũng từ trong balo mang theo bên người lấy dược tề trị thương ra.
- Cao Kiều đại nhân!
Một âm thanh tràn ngập kinh hỉ vang lên.
Cao Kiều Xuyên quay đầu, chỉ thấy một tên Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp đi theo cũng nhìn hắn ta.
- Hả? Sương trắng tản đi?
Ngay tại lúc hai người tụ họp, sương trắng xung quanh lại lần nữa trở nên nhạt.
Càng ngày càng nhiều người xuất hiện.
Cuối cùng, mười chín người tụ tập tại một chỗ, mặc dù không xuất hiện tử trận, nhưng Khế Ước Linh cũng gặp tai vạ.
Một Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp chỉ còn lại một con Khế Ước Linh.
Không ít Bạch Ngân cấp cũng hao tổn một hoặc hai con Khế Ước Linh.
- Không có người đến từ ngoài sao?
Cao Kiều triệu hoán Khế Ước Linh ra, không ngừng cảnh giới bốn phía.
Một khi nhìn thấy người từ ngoài đến, hắn ta sẽ trực tiếp hạ đòn chết, nhưng đáng tiếc là không có người lạ xuất hiện.
Có người lẩm bẩm oán trách:
- Đại nhân, không phải là nói ở di tích đều là loại hình ban thưởng, tính nguy hiểm không lớn sao?
- Hừ!
Cao Kiều Xuyên nhướng mày, nói:
- Ta mẹ nó làm sao biết được?
- Cái di tích này đã xảy ra vấn đề, nhất định phải cẩn thận!
Một tên Ngự Thú Sư mang mắt kính nói, trong mắt có vẻ cảnh giác.
Cao Kiều Xuyên quay đầu nhìn lại, nói:
- Tỉnh Thượng Quân, xảy ra vấn đề? Có ý gì?
- Ta cũng không rõ!
Tỉnh Thượng lắc đầu, nói:
- Nhưng ta có thể khẳng định, di tích cũng không phải dạng này!
Bây giờ tình huống của di tích đã có thể nói là không hợp lẽ thường!
Lúc mọi người ở đây nói chuyện, bên trong sương trắng đang có một đôi mắt đáng khinh nhìn bọn họ.
- Đám người này không nhìn thấy ta?
Trần Thư sờ sờ cằm, phát ra tiếng cười khà khà.
- Muốn trực tiếp cho nổ bọn hắn hay không?
Con ngươi Trần Thư chuyển động, đồng thời lấy dược tề màu xám bạc ra, tâm có chút động.
Đang lúc hắn suy tư, sương trắng phía trước đã bất tri bất giác tản ra.
Thân thể của hắn cũng trực tiếp bại lộ…
- Hả?
Trong lúc nhất thời, mười chín người cùng nhau nhìn lại, ánh mắt nhìn chòng chọc vào hắn.
- Nhìn cái gì thế, lại nhìn nữa thật sự cho nổ các ngươi!
Trần Thư nhếch miệng, hoàn toàn không ý thức được sương trắng đã tản ra…
Grừ grừ!
Lúc này, từng con Khế Ước Linh cùng nhau dậm chân đến, ánh mắt vô cùng hung lệ, giống như một giây sau sẽ nhào lên.
- Hả? Tình huống gì đây?
Trần Thư cũng ý thức được không thích hợp, sờ lên người mình, hỏi:
- Các ngươi thấy được ta?
Vẻ mặt đám người cổ quái, không nói gì, nhưng vẻ mặt đã đưa ra đáp án.
Sơn Bản Dã hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
- Hung thú lúc trước là ngươi dẫn tới, đạn hạt nhân ở cửa ra vào là ngươi chôn, quy tắc di tích thay đổi cũng là ngươi đúng không?
Mặc cho ai cũng có thể nghe ra lửa giận trong lòng hắn, tùy thời đều có thể bộc phát ra.
- y…
Trần Thư gãi đầu, nói:
- Ta chỉ là mở một cái trò chơi, các ngươi có thể thứ lỗi cho ta không?
Rầm rầm rầm!
Trong tích tắc, vô số kỹ năng uy lực lớn nổ tới, hận không thể để hắn tan thành mây khói.
- Bà mẹ nó!
Thân thể Trần Thư giật mình, trực tiếp quay đầu bỏ chạy, may mắn hắn cách sương trắng gần, thuận lợi tiến vào trong sương trắng.
Xuy xuy xuy!
Chỉ thấy vô số kỹ năng đánh tới, nhưng giống như đá chìm đáy biển, không gây nên một chút động tĩnh.
- Hử? Sương trắng này?
Cao Kiều Xuyên nhăn mày, trong mắt có ngạc nhiên nghi ngờ.
- Tiểu Lâm, sử dụng kỹ năng điều tra một chút!
Một tên Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp gật đầu một cái, tiểu điểu trên vai vung kỹ năng ra, nhưng không tra xét được một chút dấu hiệu sinh mệnh.
- Đại nhân, chúng ta đuổi theo không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận