Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 168: Trong mắt không còn ánh sáng rồi… (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Con mắt Đường Liệt mở ra, gân xanh huyệt Thái Dương đều hiện lên rồi, thân thể càng đau nhức co rúm lại, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng giãy dụa.
Rốt cục, Trần Thư dập tắt lửa…
Sau đó, lúc này hai Khế Ước Linh trên đài vậy mà ngay ngắn phóng xuất ra kỹ năng, độ ấm lại một lần nữa tăng vọt. Nguyên bản băng bó đã được dập tắt lại một lần nữa bốc cháy!
Trần Thư một lần nữa kinh hô:
- Bà mẹ nó! Đường thiếu, ngươi bốc cháy thật mạnh nha…
- Tất cả mọi người đến hỗ trợ nhanh!
Nhưng mà, không có người để ý tới, chuyện ồn ào của Trần Thư đã bị toàn lớp bỏ qua.
Huống chi trận đấu trước sân khấu thật sự là quá đặc sắc rồi.
Chỉ có Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam đã đi tới, ba người ngay ngắn điên cuồng giẫm đũng quần Đường Liệt.
- Hai ngươi đừng chỉ nhìn xem vậy, hắn còn phải là đại ca các ngươi hay không?!
Trần Thư nhìn phía Hồng Minh và Vương Vân, ra hiệu hai người đến hỗ trợ.
- Đến! Đi theo tiết tấu của ta! Một hai một! Ta đạp! Một hai một! Ta đạp!
Trần Thư chủ động ra nhịp động tác, năm người tiết tấu trở nên đồng bộ như một, như là diễn một lần hòa âm hoàn mỹ!
- Mẹ nó! Các ngươi…
Con mắt Đường Liệt trừng lớn, sắc mặt tái nhợt, đã sắp bị hôn mê rồi.
Nổi thống khổ của hắn ta là kêu rên nhưng không làm kinh động người phía trước, ngược lại là nhịp âm thanh của Trần Thư lại khiến cho Thẩm Vô Song nghe được.
- Mấy người các ngươi đang xảy ra chuyện gì đây?
Thẩm Vô Song đi tới bên cạnh năm người, khi thấy đũng quần Đường Liệt đen kịt, khóe miệng của hắn ta co lại, thân hình cơ hồ là theo bản năng run lên.
- Dùng nước đi chứ!
Trong nháy mắt, hai người Hồng Minh đều phản ứng lại, cuống quít đi lấy nước về.
Đường Liệt lúc này chậm rãi vươn tay phải, cầm chặc tay Trần Thư, trong ánh mắt tràn đầy lửa hận ngập trời.
- Đường thiếu, không cần cảm ơn ta! Đều là học sinh một lớp, đây là chuyện Trần Thư ta phải làm đấy!
Trần Thư thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Đường Liệt. Đồng thời Trần Thư lấy vải băng màu trắng phủ lên mặt của hắn ta…
Đang lúc Trần Thư mặt mũi tràn đầy “Lo lắng” Cứu giúp Đường Liệt, trên đài chiến đấu đã tới gần khâu cuối cùng.
Mặc dù đều là Khế Ước Linh thuộc tính hỏa cấp A, nhưng Vương Thanh Hàn lại hơi kém hơn một bậc. Cái này là chênh lệch giữa người chơi giàu có và người chơi bình dân!
Vì để bồi dưỡng em gái, Vương Thanh Hàn lấy ra đại bộ phận tài nguyên, thậm chí còn cho mượn vay nặng lãi, có thể thấy được cuộc sống rất gian nan.
Tinh Linh nguyên tố Hỏa còn không được cho ăn hỏa diễm dược tề đầy đủ, thực lực nhất định là không bằng Hỏa Diễm Điểu đâu.
Tỷ thí đặc sắc chấm dứt, mọi người lúc này mới quay đầu lại nhao nhao nhìn Đường Liệt.
Chỉ thấy Đường Liệt bị vải băng màu trắng đắp lên, không chút sứt mẻ, lộ ra vẻ vô cùng an tường.
- Tình huống gì vậy? Sao lại đắp vải trắng luôn rồi?
Không ít người nhao nhao trông lại, nhất là khi thấy đũng quần Đường Liệt đen kịt một mảnh, trong lòng tất cả mọi người có chút phát lạnh. Trần Thư lắc đầu, phảng phất là đang hoài niệm bạn tốt của mình, bộ dáng mặc niệm.
Hắn cúi đầu nhẹ nói:
- Đường thiếu, nếu như ngươi nguyện ý thanh toán cho ta một đồng, ta sẽ xuất hiện bên trên tang lễ của ngươi, toàn thân mặc quần áo đen và đeo kính râm đen, cầm micro và hát cho ngươi nghe một bài hát “Hôm nay là một ngày tốt lành”.
Nghe được lời ấy, thân hình Đường Liệt đột nhiên co lại, giống như xác chết vùng dậy.
- Ta liều mạng với ngươi!
- Thân thể không khỏe thì cũng đừng liều mạng, tĩnh dưỡng thật tốt!
Trần Thư lại còn kéo băng vải tới, che đầu Đường Liệt cực kỳ chặt chẽ, tựa như gói bánh chưng.
- Thương binh ở đâu?
Đúng lúc này, hai gã Giáo Y mặc áo khoác trắng đi tới, trong tay dẫn theo hòm thuốc chữa bệnh cỡ nhỏ.
Thẩm Vô Song đi trước gọi điện thoại tới phòng y vụ.
Nếu thật sự lại để cho Trần Thư chỉnh đốn tiếp, chỉ sợ Đường Liệt thật sự sẽ lưu lại mầm bệnh rồi, mặc dù hiện tại trên tinh thần cũng đã có di chứng…
- Trước tiên đưa về phòng y vụ rịt thuốc!
Hai gã Giáo Y đều co quắp khóe miệng lại, thương thế như kia thoạt nhìn đã khiến người ta cảm thấy … nhức hết cả bi.
Trần Thư mở miệng nói:
- Đường thiếu đi trị liệu trước nha, phỏng đoán thương thế như kia cũng không nặng bằng thi đấu đâu!
- Đợi đã!
Đường Liệt bỗng nhiên lại là một cái xác chết vùng dậy, giọng nói mặc dù suy yếu, nhưng là tận lực lộ ra được oai phong của bản thân.
- Để cho ta tiếp tục trận đấu!
Hắn ta chỉ hướng nơi hẻo lánh không có một bóng người, mở miệng nói:
- Trần Thư, ngươi chết chắc! Ngươi thật sự chết chắc rồi!
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người co khóe miệng lại, nhịn không được muốn cười ra tiếng, bởi vì bị băng bó chặn tầm mắt, Đường Liệt căn bản cũng không biết vị trí Trần Thư ở đâu.
- Đường thiếu, chỉ sai chỗ rồi.
Vương Vân ở bên cạnh vẻ mặt xấu hổ, chỉnh ngay ngắn tay Đường Liệt.
- Đã như vầy, vậy thì trận đấu tiếp tục!
Thẩm Vô Song đánh giá Đường Liệt một phen, mặc dù thoạt nhìn có chút thê thảm, nhưng dựa theo trình độ chữa bệnh hôm nay, thì rất dễ dàng là có thể khỏi hẳn.
- Trận tiếp theo! Đường Liệt đối chiến Từ Tinh Tinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận