Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1825: Nếu ngài đã khách khí vậy thì ta không khách khí nữa

– Trên người các ngươi không mang theo cỗ tuyệt vọng kia…
Ánh mắt Phù Ninh kinh ngạc, dường như đang tự nói:
- Mỗi người nơi đâu đều cố gắng sống tiếp, nhưng trong mắt của bọn hắn cũng không có ánh sáng hi vọng.
- Bọn hắn đã cam chịu số mệnh…
- ...
Hai người duy trì yên lặng, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nửa ngày, Trần Thư chuyển chủ đề, nói:
- Đúng rồi, Phù bộ trưởng, dường như ngài có việc muốn ta giúp đỡ ư? Chẳng lẽ ngài đã sớm biết trước ta sẽ đến Nam Thanh Quốc?
- Dĩ nhiên không phải.
Phù Ninh lắc đầu, nói:
- Ta chỉ cho rằng, chuyện này trừ ngươi ra, e rằng không ai có thể làm được.
Trần Thư ngậm miệng không nói, ra hiệu hắn ta tiếp tục nói.
- Bởi vì rút lui quá vội vàng, Bắc Linh thất quốc có một nhóm vật tư dự trữ khẩn cấp chưa lấy được.
Phù Ninh thở dài, nói:
- Ta vốn muốn tự mình đi lấy, nhưng vị trí phụ cận có một Vương cấp lãnh chúa chiếm cứ…
- Nếu đánh nhau, ta ngược lại không sợ, nhưng cũng không giết được đối phương, hơn nữa dư âm chiến đấu e rằng sẽ hủy đi đám vật tư kia…
- Ngươi muốn ta giúp đỡ thu hồi?
Trần Thư hơi hơi nhíu mày, nháy mắt hiểu ý của đối phương.
Phù Ninh gật đầu nói:
- Nếu có thể thành công, đám vật tư kia, ngươi có thể lấy một nửa!
- Một nửa?
Trong mắt Trần Thư đã có một điểm kinh ngạc, hắn từng nghĩ đối phương sẽ cho chút tiền trà nước, nhưng không nghĩ tới sẽ cho nhiều như vậy…
- Phù Ninh bộ trưởng, có phải ngươi còn có chuyện khác cần ta giúp đỡ không?
Trong mắt của hắn lại có chút cảnh giác.
- ...
Phù Ninh yên lặng cười một tiếng, nói:
- Không phải, còn có thứ gì mà tội phạm Nam Giang ngươi không dám cầm ư?
- Dám cầm! Có cái gì không dám cầm chứ!
Trần Thư nhún vai, nói:
- Nếu ngài đã khách khí như vậy, vậy thì ta không khách khí!
- ...
Phù Ninh cười cười, nói:
- Thực ra ta còn có một việc…
- Chuyện gì? Nhưng ta không nhất định sẽ đáp ứng.
- Nếu như… Sau đó Bắc Linh thất quốc gặp phải nguy cơ vong quốc, hi vọng ngươi có thể xuất thủ cứu giúp!
- Hả?
Trần Thư ngơ ngác, không nghĩ tới lại là chuyện này.
- Tất nhiên, ta sẽ nghĩ biện pháp thông báo cho ngươi, mà ngươi phải sống sót thì ta mới qua đây được.
Phù Ninh mở miệng nói, thực ra hắn ta cũng chỉ là muốn một bảo hiểm, trong lòng sẽ yên tâm hơn một chút.
Tội phạm Nam Giang tham thì tham, nhưng uy tín nghề nghiệp, hắn ta cũng vẫn tin tưởng.
- Điều này sao…
Trần Thư sờ cằm, nói:
- Được! Ta đồng ý!
- Nhưng mà ta phải nhắc trước, dưới tình huống không nguy hiểm sinh mạng ta mới tới.
- Điều này là đương nhiên.
Hai người ăn nhịp với nhau, xem như đã có một ước định.
Nửa giờ sau.
Trần Thư lại hỏi thăm tin tức một phen, trong đó đa số đều liên quan tới hung thú hải vực.
Đối với hắn mà nói khả năng không quá quan trọng, nhưng sau này Hoa quốc chỉ e sẽ phải đối mặt, có thể báo cho chính phủ sớm chuẩn bị sẵn sàng.
- Phù Ninh bộ trưởng, hiện tại ta sẽ xuất phát ngay.
Trần Thư đứng dậy, đã không có ý định lưu lại.
- Gấp gáp như vậy, không nghỉ ngơi một chút?
- Không cần, thời gian của ta khẩn cấp!
Trần Thư sờ Thỏ không gian, chuẩn bị mang theo Đại Lực thuấn di rời đi.
Nhưng chính lúc này, Phù Ninh vội vàng nói:
- Nếu không Đại Lực ở lại đây đi?
- Hả?
Đại Lực ngơ ngác, ánh mắt có chút không hiểu.
- Không phải trước đây ngươi muốn biết di chỉ của linh trù hiệp hội ư?
Phù Ninh mở miệng giải thích:
- Nhưng chúng ta đã tìm kiếm qua, nơi đó không có lưu lại cái gì, nếu như ngươi muốn tiến thêm một bước, có lẽ có người có thể giúp ngươi.
- Ai?
- Quỷ tài linh trù, Tân Thanh!
- Tân Thanh?
Sắc mặt Đại Lực chấn động, nhịn không được lên tiếng kinh hô:
- Hắn ở chỗ này?
- Ai vậy?
Trần Thư hiếu kỳ nói:
- Chẳng lẽ so đại lão linh trù hiệp hội còn trâu bò hơn sao?
- Hắn cũng là Vương cấp linh trù, nhưng mà là một vị linh trù khá đặc thù.
Đại Lực mở miệng giải thích:
- Hắn ta đã từng tự tạo thực đơn, từng chiếm được danh xưng thực thần, nhưng bởi vì trường kỳ không thể tiến hơn một bước, bắt đầu mở lối đi riêng, muốn lấy Khế ước linh làm thức ăn, thì con đường đi không hề giống nhau.
- Nhưng Ngự thú sư địa vị cao thượng, đương nhiên không cho phép vì nhân loại mà Khế ước linh dùng để chiến đấu lại được bưng lên bàn ăn…
Nói tới đây, sắc mặt Phù Ninh cổ quái, nhìn hai người Trần Thư.
- Hai ngươi cũng ăn không ít nhỉ?
- y… Nếm thử hương vị một chút…
- Đúng vậy, ăn chơi…
- ...
Khóe mắt Phù Ninh giật một cái, hai ngươi đang nói lời của con người sao…
- Lúc trước Tân Thanh bị mỗi một đại linh trù công kích, cuối cùng rút lui khỏi linh trù giới, không nghĩ tới vẫn luôn ẩn cư ở nơi này.
Đại Lực vội vã chuyển chủ đề, dù sao hiện tại hắn ta cũng coi như là một dị đoan.
Phù Ninh gật đầu một cái, nói:
- Chúng ta cũng là sau khi rút lui mới phát hiện hắn vẫn luôn ẩn cư bên trong, nghiên cứu thực đơn đặc thù, bởi vì thế đạo hỗn loạn, chúng ta mời hắn gia nhập sinh tồn.
Đại Lực vội vàng nói:
- Ta có thể gặp hắn một lần ư?
- Tất nhiên, ta muốn ngươi lưu lại, cùng hắn giao lưu một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận