Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 979: Toàn bộ ký túc xá đều là hạng người nghĩa bạc vân thiên cả

Trần Thư gãi gãi đầu, vô tội nói:
- Ta lại không giống như các ngươi, không lo ăn không lo mặc.
- Bớt nói nhảm lại đi, nhanh viết tên của ngươi xuống đó!
Trần Thanh Hải ném một chiếc đao khắc màu đen được đặc chế xuống rồi nói:
- Không cho phép làm những chuyện khác!
- Ờ.
Trần Thư nắm chặt đao khắc, nói:
- Đại lão, có thể khắc vào bất kỳ chỗ nào cũng được hết đúng không?
- Đều được, nhưng thiên kiêu đều là tâm cao khí ngạo, bình thường đều sẽ khắc lên phía trên!
Ở một nơi cao tầm trăm mét trên tảng đá lớn bia, một nửa bộ phận phía trên đều đã lít nha lít nhít viết đầy chữ, mà những danh tự ở phía dưới thì lác đác không có mấy tên.
- Người ở phía trên đều là các tiền bối đáng được ta kính trọng, ta cũng không dám khắc tên lên trên đầu bọn hắn!
Trần Thư vô cùng khiêm tốn nói:
- Ta thân là vãn bối, vậy ta viết xuống phía dưới vậy.
Nói dứt lời, hắn liền cưỡi Slime mà đi tới phía dưới tấm bia đá.
- Vẫn khá là khiêm tốn đó!
Trần Thanh Hải gật gật đầu, nói với Liễu Phong:
- Lão Liễu, tên học sinh này của ngươi vẫn có ưu điểm đấy chứ.
- Đó là tất nhiên…
Liễu Phong cười cười, mở miệng nói:
- Thật ra thì lúc trước ta đã cảm thấy tiểu tử này không tệ rồi.
Hai người say sưa đàm luận về Trần Thư.
Cả nửa ngày, Trần Thư mới cưỡi Slime đi tới, đưa đao khắc ra mà nói:
- Đại lão, ta khắc xong rồi.
- Tiểu tử, cố gắng nỗ lực lên nhé!
Trần Thanh Hải nhận lấy đao khắc, chuẩn bị cổ vũ vãn bối vài ba câu.
Kết quả hắn ta vừa liếc nhìn về phía bia đá một cái, cả người thoáng chốc đã ngây ngẩn cả người.
- Ngươi… Ngươi…
- Đại lão, ngươi đừng kích động quá, khiêm tốn chỉ là một trong các ưu điểm của ta thôi!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói rồi lập tức chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
- Hả?
Trong nháy mắt, Liễu Phong lập tức dâng lên một dự cảm không lành, hắn ta vội vã nhìn về phía tấm bia đá.
Một giây sau, miệng của hắn ta hơi mở ra, một bộ dạng đờ đẫn, thẫn thờ.
Trần Thư hoàn toàn chính xác là không hề viết tên lên phía trên danh tự của các bậc tiền bối. Thế nhưng vấn đề là, cả nửa phần dưới của tấm bia đá gần như đều bị hắn chiếm hết, vừa liếc mắt nhìn là đã thấy chỉ có sáu từ, cộng thêm một dấu chấm than:
Tội phạm Nam Giang Trần Thư!
Nhìn vẻ mặt choáng váng của mọi người, Trần Thư vừa ý gật đầu mà nói:
- Có phải là cảm nhận được cảm giác áp bách rồi hay không?
- Áp cái rắm!
Trần Thanh Hải giật giật khóe miệng, hắn ta nói:
- Một mình ngươi mà lại chiếm một nửa tấm bia đá, vậy sau này người ta phải thế nào hả?
Hắn thật sự đúng là không hề mạo phạm tiền bối. Thế nhưng vấn đề là đã đắc tội hết toàn bộ những người sau này rồi!
- Ta có bệnh ám ảnh cưỡng chế. Chỗ trống lớn như vậy mà lại không lấp đầy, đoán chừng buổi tối ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất!
Trần Thư vô tội nói:
- Đại lão, ngươi cũng không có quy định chữ lớn hay nhỏ mà…
Hắn thấy đối phương có chút phiền muộn thì cũng tri kỷ mà nói:
- Đại lão, nếu như ngươi không hài lòng, ta có thể cho nổ cả bia đá luôn.
- Xéo đi!
Trần Thanh Hải giật giật khóe miệng.
Nếu như Thiên Kiêu Thạch Bi không còn nữa, vậy đoán chừng lão gia tử có thể sẽ… hắn ta luôn mất.
- Aizz!
Trần Thanh Hải bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể chấp nhận vận mệnh thôi…
Hiện tại hắn ta có chút khâm phục Liễu Phong. Loại học sinh thế này mà cũng dám thu nhận, đúng thật là cảm thấy mạng mình quá cứng mà!
- Khoảng thời gian này, rất cảm ơn đại lão đã chiếu cố!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, hắn phất phất tay, cùng với những người còn lại rời khỏi nơi này.
- Tiểu tử này…
Trần Thanh Hải nhìn chữ viết ở phía trên mà tự lẩm bẩm:
- Hi vọng thiên phú của ngươi có thể xứng với cái kiểu chữ này…

- Thật là thoải mái!
Trần Thư nhếch mép cười, lại viết xuống một trang nổi bật cho nhân sinh của mình.
Chỉ cần đảo Thánh Ngự vẫn còn tồn tại thì tên tuổi của hắn vẫn sẽ luôn có thể bảo lưu, kẻ đến sau chỉ có thể nhớ kỹ tội phạm Nam Giang ngay từ giây phút đầu tiên thôi…
- Tiểu tử ngươi thật đúng là rắc rối!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật. E rằng những trận tranh tài sau này sẽ có những quy củ mới được sinh ra nữa rồi.
Một đoàn người bắt đầu đốt lửa trại bên bờ biển, trên đó còn đang nướng thịt thú thơm ngào ngạt.
Trần Thư mở miệng nói:
- Lão sư, ngươi nói xem dựa vào thành tích này của ta, liệu Tần hiệu trưởng có thể dốc sức bồi dưỡng ta hay không?
- Đương nhiên rồi.
Liễu Phong gật gật đầu. Trần Thư lấy thân phận sinh viên mà giành được giải quán quân, Hoa Hạ học phủ cũng bị lây danh tiếng theo.
- Có một loại khả năng này hay không…
Trần Thư cười hì hì nói:
- Trực tiếp đổi tên học phủ thành Trần Thư học phủ nhé?
- …
Vẻ mặt Liễu Phong cứng đờ lại, hắn ta bình thản nói:
- Nếu lúc trở về mà ngươi dám nói như vậy, thầy trò toàn trường có thể sẽ treo ngươi lên cửa chính trường học ngay đó!
- Lão sư, ngươi đừng có để ý đến hắn, gần đây con hàng này có hơi nổi điên một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận