Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1320: Mạng ảo người ảo

Ngay cả ở dạng bình thường thì nó cũng đã khổng lồ đến mười ba mét rồi, nếu Cự Đại Hóa lại được buff thêm nữa thì sẽ trực tiếp mở rộng đến hai trăm mét mất.
Hơn nữa, nó là một đại viên cầu, tác động thị giác trực quan của nó còn lớn hơn nhiều so với những sinh vật có cùng kích thước.
- Òm ọp! Òm ọp!
Hai mắt Tiểu Hoàng xuất hiện một vòng ánh sáng, thân thể bỗng nhiên trương lên, thậm chí suýt chút nữa là đã chạm đến trần của Tỷ Thí Trường!
Đây chính là Ngự Thú Quán của Hoa Hạ học phủ, nhưng nơi này đã có hơi không đủ để cho Slime chiến đấu được nữa rồi.
Nhưng cũng may bây giờ hắn đã không cần phải tham gia vào trận tranh tài nào nữa, e rằng sau này cũng sẽ không thường xuyên tới Ngự Thú Quán.
- Thứ đồ chơi này…
Tần Thiên mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn đại viên cầu trước mặt, trong lòng không khỏi nảy ra một câu hỏi: Con mẹ nó, đây thật sự là Bạch Ngân Khế Ước Linh đấy à?
Dựa theo kinh nghiệm của lão, Hình Thể Khế Ước Linh Hoàng Kim Cấp cũng không lớn tới mức này, trừ phi là Vương Cấp thì mới có thể đạt tới được.
- Òm ọp!
Tiểu Hoàng cũng lộ ra vẻ hưng phấn, đôi mắt to nhìn qua nhìn lại đánh giá bốn phía, chỉ cảm thấy tầm mắt của chính mình khá rộng rãi.
- Hiệu trưởng, cũng tạm được nhỉ…
Trần Thư mỉm cười, trong mắt có vẻ tự đắc.
Hình Thể được xem như là thuộc tính chính của Slime, không cần nói cũng biết được tầm quan trọng của nó rồi.
Đầu tiên là phạm vi và sức mạnh của các kỹ năng tấn công khác nhau đã được nâng cao, tiếp theo là nó nuốt Hình Thể Dược Tề cấp Tông Sư, kích thước cơ thể có liên quan mật thiết đến khả năng giảm sát thương.
Có lẽ bây giờ Tiểu Hoàng không có năng lực so được với Hoàng Kim Khế Ước Linh, nhưng ít ra thì nó có thể kiên trì được một khoảng thời gian.
- Ừ, cũng chỉ có thể nói miễn cưỡng thôi…
Tần Thiên khống chế biểu cảm, lấy lại vẻ ung dung mà thản nhiên, lão nói:
- Bây giờ ngươi đã có mấy phần phong độ của ta lúc còn trẻ rồi đấy.
- Hả?
Trần Thư nhướng mày rồi nói:
- Hiệu trưởng, lúc trẻ ngài cũng đã từng vô địch thế giới rồi à?
- ...
Tần Thiên lập tức cứng đờ cả mặt, trở nên vô cùng trầm mặc…
Ngươi thật sự biết cách phá hoại quá nhỉ…
- Câu hỏi nhàm chán…
Tần Thiên nhếch miệng rồi nói tiếp:
- Được rồi, thu Khế Ước Linh về đi.
Trần Thư vô tội nói:
- Hiệu trưởng, ngươi vẫn chưa trả lời ta…
- Xéo đi!
Khóe miệng Tần Thiên giật giật, lão xoay người rời khỏi Ngự Thú Quán. Lão không thể ở đây lâu hơn nữa.
- Thế mà đi rồi à?
Vẻ mặt Trần Thư vui mừng, hắn nhìn trần nhà rách rưới bên trên, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nói như vậy, ta không cần phải bồi thường nữa rồi đúng không?
Ý nghĩ của hắn vừa mới xuất hiện thì giọng nói của Tần Thiên đã vang lên từ các loa phóng thanh xung quanh Tỷ Thí Trường:
- Đến Giáo Đạo Xử nộp tiền bồi thường, thiếu một xu thì lập tức đưa ngươi đi Trấn Linh Cục!
- ...
Trần Thư rũ đầu xuống, không ngờ vẫn không chạy thoát được…
...
Vào ban đêm, Trần Thư đi đến Giáo Đạo Xử.
Bởi vì Ngự Thú Quán sử dụng vật liệu đặc biệt, thậm chí có không ít thứ lấy từ Dị Không Gian nên đương nhiên giá trị rất cao, hắn chỉ có thể nộp phí mấy trăm vạn.
- Tiểu tử, lúc ngươi mới nhập học đã đốt ký túc xá.
Trong mắt lão sư của Giáo Đạo Xử có ý cười khó hiểu mà nói:
- Bây giờ đã là năm bốn đại học rồi, thế mà lại phá luôn cả Ngự Thú Quán, quả thật là không quên sơ tâm mà…
- Ha ha… Cũng tạm thôi…
Trần Thư cười khan rồi nói:
- Lão sư, ta còn có chút chuyện, đi trước đây.
- Ừ, đi nhé.
Nam tử gật đầu, dường như nghĩ đến cái gì đó nên mở miệng nói:
- Không ngừng cố gắng nhé, muốn tân trang trường học còn phải nhờ vào ngươi đấy!
- ...
Trần Thư dừng bước, rốt cuộc ngươi đang khen ta hay đang chửi xéo ta đấy…
...
Trong ký túc xá số 333, Trần Thư vừa mới mở cửa thì thấy ngay mấy người A Lương trên ghế sô pha.
- Ồ? Các ngươi về rồi đấy à?
- Về rồi, giám định hơi lâu, nhiều vật liệu quá.
A Lương cười nói, đồng thời ánh mắt của hắn ta có chút kỳ lạ mà nhìn qua nhìn lại, đánh giá Trần Thư.
- Sao thế? Trên mặt ta có bom hạt nhân à?
Trần Thư khẽ giật mình, trong mắt có chút khó hiểu. Ánh mắt gì thế hả?
A Lương nói:
- Trên diễn đàn trường học đều là chủ đề về ngươi cả đấy…
- Hả? Ta làm cái gì?
Trần Thư cầm máy tính từ trong tay A Lương rồi nhìn tin tức trên diễn đàn.
- Tin sốc! Vì cạnh tranh vị trí hiệu trưởng chính thức, tội phạm Nam Giang đại chiến một trận với hiệu trưởng Tần Thiên trên không của học phủ
- Lầu trên toàn ăn nói linh tinh, rõ ràng là tội phạm chôn mười vạn tám ngàn quả bom hạt nhân ở dưới mặt đất trường học, nhưng không cẩn thận bị Tần Thiên phát hiện ra, bởi thế nên hai bên mới bắt đầu đánh nhau!
- Đây mới là tin chính thức, nghe đồn là do tội phạm không có tiền nên cố ý đi tìm Tần Thiên, muốn đào ra chút kim tệ.
- ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận