Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1653: Ca ca phải bắt đầu tạo đạn hạt nhân (2)

Đại chiến Long Uyên chỉ cần mở ra, mỗi người đều có khả năng ngã xuống, sống sót sau tai nạn đương nhiên có giá trị để bọn họ chúc mừng.
Nhưng chính vào lúc này, một tiếng reo hò không thích hợp vang lên:
- Tội phạm Nam Giang trâu bò! YYDS! Giữ vững Long Uyên thành của chúng ta!
- Tội phạm ca, lại mang mọi người một lần nữa!
- Long Uyên thành không có ngươi không được!
Trong nháy mắt, tường thành phương Bắc thoáng cái trở nên vô cùng an tĩnh, đồng loạt nhìn về phía Trần Thư.
Vừa mới không biết xấu hổ reo hò, đương nhiên là đến từ miệng một mình con hàng này.
Chủ yếu nhất là, mỗi một câu hắn hô đều dùng tiếng khác nhau, giống như người khác nhau đang reo hò.
- ......
Vẻ mặt ba người Ninh Bất Phàm cực kỳ cổ quái, ngươi có thể đừng thêm kịch cho bản thân được không…
Trận đại chiến này có quan hệ rắm gì với ngươi….
- y…..
Trần Thư cũng phát giác được không phí yên tĩnh, nhìn đám người xung quanh.
- Đừng thất thần, hô lên cho ta!
- ....
Tất cả mọi người lắc đầu, vẫn có chút không quen con hàng luôn thái quá này….
Ninh Bất Phàm đang muốn nói chút gì, bên tai liền truyền đến âm thanh:
- Tới lầu các họp một chút.
Vừa dứt lời, lão gia tử đã cưỡi Đại Tuyết Vương về tới lầu các trong thành.
Ninh Bất Phàm khẽ giật mình, tiếp đó liền gật đầu, nhanh chóng rời khỏi tường thành.
Ngoại trừ hắn ta, tổng bộ trưởng Ngự Long Vệ Cố Lan, tổng đoàn trưởng Trấn Linh Quân Chu Uyên, và một lão nhân áo đen, mỗi người trấn thủ tường thành đều rời đi.
- A? Sao đột nhiên đi rồi?
Trần Thư gãi gãi đầu, hắn không nghe được tiếng gì, đương nhiên là không rõ tình huống.
- Lão gia tử trở về, ta đến tìm lão đổi đồ vật.
Hắn bắt lấy trọng điểm, không tiếp tục reo hò tại chỗ, nhưng trong lòng âm thầm thề:
Dưới tình huống đảm bảo an toàn sinh mệnh, nhất định phải làm cho trên tường Long Uyên thành xuất hiện reo hò và ca ngợi liên quan tới hắn!
Loại chuyện náo động này không thể để cho một mình lão gia tử chiếm!
Trần Thư triệu hoán Thỏ Không Gian ra, thuấn di tới vị trí lầu các, nhưng bốn phía đã bị màn sân khấu màu đen che khuất.
- Lão gia tử có chuyện sao?
Hắn tự lẩm bẩm, không xông vào mà kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian nửa ngày trôi qua.
Lúc hắn đang nhàm chán chờ đợi, trước mặt vậy mà quỷ dị xuất hiện hệ thống tuyển hạng:
【 Tuyển hạng một: Từ chối nhiệm vụ của lão gia tử! Hoàn thành ban thưởng: Một phần chân bảo hoàng kim ngẫu nhiên. 】
【 Tuyển hạng hai: Tiếp nhận nhiệm vụ của lão gia tử, đồng thời độ hoàn thành là 50% trở lên! Hoàn thành ban thưởng: Đột phá làm Ngự Thú Sư Hoàng Kim hai sao. 】
【 Tuyển hạng ba: Tiếp nhận nhiệm vụ của lão gia tử, đồng thời hoàn thành hoàn hảo! Hoàn thành bảo thưởng: Mở ra đồ giám Dược Tề Thần Kỳ! Ngoài định mức mở khóa điều phối Dược Tề Bạo Tạc. 】
- !
Cả người Trần Thư lập tức nhảy cẫng lên, sắp không khống chế nổi tâm tình mừng như điên trong lòng mình.
Thậm chí cảm giác đại não cũng cảm thấy có chút ong ong.
So với phần thưởng tuyển hạng thứ ba, Ngự Thú Lực hay Hoàng Kim Chân Bảo gì đó đều như đồ bỏ đi…
Hai bên không phải cùng một cấp bậc!
Nhất là đối với một tên tội phạm mà nói, từ mình chế tạo Bạo Tạc Dược Tề có ý nghĩa rất lớn!
- Có thể tự mình tạo ra đạn hạt nhân, ca ca ta chắc chắn vô địch thiên hạ…
- Vô địch thiên hạ…
Một mình hắn đi qua đi lại trước lầu các, miệng liên tục lẩm bẩm, trông như người của trại thương điên.
Mười phút sau.
Tần Thiên và Liễu Phong đi lên lầu các, nhìn bộ dạng của Trần Thư.
Hai người liếc nhau, vẻ mặt quái dị đến cực điểm.
- Lão Liễu, con hàng này lại phát điên rồi à?
Tần Thiên hỏi.
- À…
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nói.
- Thói quen tốt, thói quen tốt.
- Trần Thư! Phát thưởng!
Hắn ta hô lớn, hy vọng Trần Thư có thể dừng lại mấy hành vi điên khùng.
Nhưng mà, lần này vẫn thất bại .
Con hàng này coi như không nghe thấy, miệng lẩm bẩm một mình, ai không biết còn tưởng là hắn đang lên đồng…
Lúc này, Trần Thư đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người.
Tiếp theo, hắn ôm lấy tay phải của Liễu Phong, nói.
- Lão sư, sáu năm! Ta đợi tận sáu năm! Các ngươi biết sáu năm này ta trôi qua như thế nào không?
- Xong rồi… Hình như bệnh tình nặng hơn rồi.
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, mắt nhìn hành động điên rồ của tên này, hắn ta âm thầm tiếc hận.
Một thiên tài thời đại mới như thế này, thiên phú ngự thú phi phàm, lực chiến đấu cá nhân vô địch.
Đáng tiếc là… Thần kinh có vấn đề.
- Đạn hạt nhân! Vô số đạn hạt nhân!
Trần Thư không để ý Liễu Phong nói gì, hắn lẩm bẩm tiếp.
- Lão sư, ta sắp thành chúa cứu thế rồi!
- ...
Liễu Phong và Tần Thiên liếc mắt nhìn nhau, có chút không dám đáp lời.
Con hàng này thần kinh có vấn đề thật rồi…
Ngươi chỉ là một tên Hoàng Kim Ngự Thú Sư, cứu thế cái rắm ý!
Đúng lúc này, tấm màn màu đen che chắn lầu các hạ xuống, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cót két, cửa lầu các mở ra.
Một giọng nói tang thương truyền đến.
- Các ngươi vào đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận