Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1277: Hỏa Long Vương bị treo lên đánh (2)

Thỏ Không Gian vẫn tự mình vung vẫy củ cà rốt khổng lồ, phảng phất như không nhìn thấy nguy cơ vậy.
Nhưng ngay lúc đám hung thú cho là Thỏ Không Gian sắp bị miểu sát thì kỹ năng thấu trời thế mà lại tiêu tán toàn bộ, không còn thấy dấu vết gì cả.
- Grao grao grao!
Hỏa Long Vương trên mặt đất kêu gào thảm thiết, chỉ thấy kỹ năng của những con hung thú còn lại thế mà lại bị cưỡng ép chuyển dời đến trên người của nó.
Trong mắt nó tràn ngập vẻ oán độc cùng bi phẫn. Mẹ nó chứ, các ngươi tới tiễn ta một đoạn đường đúng không?
- Phù phù!
Xung quanh thân thể của Thỏ Không Gian đều là Không Gian Thông Đạo, căn bản là không có bất kỳ kỹ năng nào có thể làm thương tổn đến nó. Ở một trình độ nào đó là không thể giải thích được.
Ầm ầm ầm!
Thỏ Không Gian không thèm để các con hung thú còn lại vào trong mắt mà vẫn mạnh mẽ hành hung lấy Hỏa Long Vương, không ngừng tước đoạt đi lực sinh mệnh của nó.
Thật vất vả đợi đến Không Gian Thông Đạo của nó kết thúc, những con hung thú còn lại vốn cho rằng đã có cơ hội nên đều nháo nhào thả kỹ năng ra.
Nhưng tội phạm thỏ gần như không cần thời gian làm lạnh của thuấn di mà lại khiến cho bọn chúng đều choáng váng hết cả!
Ầm ầm!
Thỏ mượn kỹ năng thuấn di, dưới đủ loại kỹ năng oanh kích tới mà vẫn tiêu sái thong dong, thậm chí ngay cả một cọng lông thỏ của nó cũng không bị tổn hao chút nào.
Thỏ Không Gian không ngừng hành hung Hỏa Long Vương, mà Slime thì lại miểu sát những con hung thú còn lại.
- Móa nó, dược tề này quá mạnh rồi đó!
Vẻ mặt Trần Thư đầy hưng phấn. Chỉ thấy trên mặt đất, thi thể của hung thú đã chồng chất như núi. Nhưng bởi vì Quân Vương mà bọn chúng vẫn không sợ chết như cũ, vẫn ào ào xông tới.
Bây giờ, bất kể là Biến Dị HUng Thú hay là Lãnh Chúa thì cũng khó mà có được sức chiến đấu như Slime, cơ bản là bị miểu sát ngay tại chỗ.
- Còn một đoạn thời gian nữa…
Ánh mắt Trần Thư xem chừng thời gian, tận lực để Thỏ Không Gian thả chậm tốc độ tấn công lại.
Bây giờ Hỏa Long Vương đã không có hy vọng chạy trốn nữa rồi, chỉ có thể triệu hoán những con hung thú còn lại xông tới theo bản năng mà thôi.
Đây chính là một mồi câu tuyệt hảo!
Câu cá mà, cũng là sở trường của tội phạm Nam Giang đó!
Thời gian dần dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều hung thú vẫn lạc ở đây.
- Lại là một Lãnh Chúa Bạch Ngân Tam Tinh. Của ta, đều là của ta hết!
Hai mắt của Trần Thư ánh lên quang mang đầy tham lam. Một bình Bạo Tẩu Dược Tề mà đổi lấy thu hoạch lớn như vậy, thật sự là quá đáng giá.
Tuy rằng dược tề này có thể giữ được mạng trong thời điểm then chốt, thế nhưng Thỏ Không Gian cũng đã lĩnh ngộ được Không Gian Bí Lực rồi.
Hiện tại hắn đã có đầy đủ năng lực tự vệ, cũng không cần quá lo lắng, huống chi là ở trong nước…

Ở một nơi nào đó trong không gian.
Một con Đại Hắc Hùng to lớn đang tập kích bất ngờ trên mặt đất, bay qua từng ngọn núi lửa trập trùng.
Mà trên vai của nó, vẻ mặt của Diệp Thanh vô cùng ngưng trọng, trong mắt lão ẩn hiện vẻ lo lắng.
Nhưng ngay lúc này, một đoàn hung thú trào ra từ bên trong ngọn núi lửa bên cạnh Hắc Hùng, vẻ mặt vô cùng cuồng bạo, phảng phất như là có chuyện đại sự gì đó vậy.
- Hả?
Vốn là Diệp Thanh muốn để cho Khế Ước Linh chuẩn bị để sẵn sàng chiến đấu. Thế nhưng hung thú khắp bốn phía lại hoàn toàn không thèm để ý đến lão mà lại tự mình tập kích thẳng về phía xa xa.
- Ôi đệt! Tình huống gì thế này?
Thoáng chốc cả người Diệp Thanh đều choáng váng hết cả, lão lẩm bẩm:
- Gấp gáp như vậy, chạy đi đầu thai hay là đưa tang thế?
Tuy rằng lão không rõ ràng tình huống cho lắm, thế nhưng có thể khẳng định một việc:
Lại là chuyện tốt mà Trần Thư làm ra!
Rầm rầm rầm!
Hắc Hùng tăng nhanh tốc độ, đi theo bước chân của hung thú mà chạy thẳng đến phía trước, muốn đi trợ giúp hắn…

Lúc này, Từ Tinh Tinh đang cưỡi Biến Dị Lôi Điểu, không ngừng tìm kiếm tung tích của Trần Thư.
Hung thú cuồng bạo khắp bốn phía khiến cho hắn có chút cẩn thận từng li từng tí. Mặc dù hắn đã là Bạch Ngân Ngự Thú Sư, thế nhưng năng lực chiến đấu không phải là quá mạnh, chủ yếu am hiểu nhất vẫn là chạy trốn.
- Con hàng này đâu mất tiêu rồi?
Từ Tinh Tinh sờ lên cằm, lẩm bẩm:
- Sẽ không trực tiếp toi mạng rồi đấy chứ? Còn chưa phân di sản cho ta nữa mà!
Éc!
Biến Dị Lôi Điểu kêu lên một tiếng, trong mắt đã có chút bất mãn.
- Bà mẹ nó, ngươi là Khế Ước Linh của ta, thế mà lại thiên hướng về Trần Thư là sao?
Ánh mắt của Từ Tinh Tinh hơi lướt qua, trong nháy mắt đã xoa lên đầu chim, nói:
- Ta vất vả đút cho ngươi lớn lên, thế mà ngươi lại muốn chạy đi với người khác?
- Grao grao!
Lôi Điểu bất mãn kêu to lên. Không thể nói chủ nhân không tốt, chỉ là tội phạm quá có phẩm chất mị lực thôi…
Ngay đúng lúc này, Biến Dị Lôi Điểu lại bay qua một ngọn núi lửa to lớn.
Một giây sau, một người một chim lập tức giật mình, mắt đều trợn trừng đến mức sắp lồi cả ra ngoài, cả đầu óc đều cảm thấy như ong ong lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận